Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 409: Xuất Chinh

Lúc này Liệt Cốt quả thật đã bị bắt, hơn nữa còn bị nhốt vào trong phòng tối, nhìn từng người bên cạnh bị mang đi, Liệt Cốt cũng rục rịch, làm sao lại không mang ta đi, rất muốn bị sung quân a.
- Tên tiểu tử chưa đủ mười sáu tuổi bên trong xử lý thế nào?
- Trước giam giữ đi, đến lúc đó lại xử lý.
- Hài tử thời buổi này, lá gan thật là lớn, chưa đủ tuổi đã đi dạo hoa lâu, còn uống bá vương hoa tửu.
- Đúng vậy, thật không tài nào hiểu được.
Thời gian bảy ngày rất nhanh đã qua.
Xung quanh Thái Kinh đã tập kết trăm vạn binh sĩ, mà An Khang châu cũng tập kết gần trăm vạn binh sĩ, những huyện thành khác cũng tập kết không ít, đại khái có thể tập kết ra ba trăm vạn binh sĩ.
Thế nhưng ba trăm vạn này chỉ có thể nói là... một đám ô hợp...
Nhưng vì sao chỉ có ba trăm vạn, bởi vì cuối cùng Thánh Nhân phát một đạo mệnh lệnh, có tu vi trên...
Có vài người hận không thể tự phế tu vi, mà chuyện này khiến phần lớn người bình thường nhẹ nhàng thở ra.
Sáng sớm, tất cả mọi người Dạ gia thức dậy rất sớm, Dạ Côn cùng Dạ Tần có chức vụ tại thân, cho nên đã đi tập hợp từ sớm.
Đám tức phụ đương nhiên quyến luyến không thôi.
Nhất là Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên, vô cùng không yên lòng Dạ Tần, dù sao Tần ca vẫn quá yếu, dặn đi dặn lại dặn tới dặn lui đại ca, phải chú ý Dạ Tần thật kỹ mới được.
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không để cho đệ đệ xảy ra chuyện, trong lòng Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng hơi lo lắng, nhưng so với thê tử của Dạ Tần thì vẫn tốt hơn một chút, dù sao thực lực phu quân bày ở đó.
Chẳng qua là lần này chỉ sợ phải xa nhau tới mấy tháng.
- Các nàng yên tâm, chờ kết thúc, chúng ta liền trở lại.
Dạ Côn dạo gần đây rất thích xoa mặt thê tử, cảm giác đặc biệt dễ chịu.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi bước tới trước, ôm Côn ca thật chặt.
Dạ Côn nhẹ nhàng vỗ lưng thê tử, nhìn Diệp Lưu cách đó không xa một chút, nói thế nào cũng sắp ra chiến trường, cũng nên cho người ta một cái công đạo.
- Lưu Nhi.
Dạ Côn hướng phía Diệp Lưu hô.
- Hửm?
Diệp Lưu đoan đoan chính chính đứng đấy, tò mò hỏi.
- Chờ lần này trở về, ta liền cưới nàng về nhà chồng.
Diệp Lưu phương tâm chấn động, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ lên, không biết làm sao.
Côn ca vẫn ngưu bức trước sau như một, ôm hai thê tử nói cưới người khác, xin hỏi người nào lợi hại được như Côn ca.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền một mặt trầm trọng, cũng không biết nói gì.
Cáo biệt thê tử, Dạ Côn cùng Dạ Tần trước tiên cần phải đến Binh bộ tập hợp.
Mới vừa đi ra cửa lớn, Dạ Côn liền hướng phía đệ đệ cười nói:
- Đệ đệ à, có phải bị rút khô rồi hay không.
Dạ Tần:......
- Đại ca, lần này từ biệt mấy tháng, chẳng lẽ ngươi không có sao?
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, đại ca ngươi thủ thân như ngọc, các nàng không chiếm được.
Hai người rất nhanh đã đi tới Binh bộ, hôm nay Binh bộ kín người hết chỗ, Dạ Côn rất nhanh nhìn thấy Quan Thanh, còn có... Bùi Thiên...
Nhìn Bùi Thiên, trong lòng Dạ Côn liền khó chịu, trước đó còn đuổi mình ra khỏi học viện.
Hồn Thí Thiên cũng không có tới, người của Thiên La Viện không tham dự chiến tranh.
- Phó viện.
Dạ Côn hướng tiến đến cười nói.
- Dạ viện trưởng, tới rồi à.
Quan Thanh hướng phía Dạ Côn cùng Dạ Tần cười cười.
Gần đây tất cả mọi người thân quen, phát hiện Quan Thanh là người rất tốt, có thể nói đùa, thu phát tự nhiên.
Mà Quan Thanh theo trận chiến kia cũng nổi danh, được vinh danh là người nối nghiệp đạo pháp Thái Kinh.
- Phó viện, viện trưởng kia của ngươi thoạt nhìn chức vị không thấp nha.
Dạ Côn liếc nhìn Bùi Thiên, tựa hồ đang thương nghị chuyện gì với Tông Hoằng Nguyên.
Quan Thanh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ngoại trừ Dạ gia quân ra, những bi tướng khác đều do Tông Hoằng Nguyên cùng viện trưởng dẫn đầu.
Dạ Côn không nghĩ tới, Thánh Nhân nhìn trúng Bùi Thiên ở chỗ nào, không phải chỉ là một tên viện trưởng thôi sao? Chẳng lẽ Bùi Thiên còn có thân phận khác?
- Phó viện, vị viện trưởng này có phải có bí mật không thể để cho người khác biết không?
- Ta cũng không biết, viện trưởng một lòng với học hiện, cũng không thấy ông ta có những hành động nào khác.
Đúng là một người kỳ quái.
- Các vị!
Theo âm thanh Tông Hoằng Nguyên vang lên, tràng diện lập tức an tĩnh lại.
- Lần này xuất chinh ngăn địch, do ta cùng Bùi Thiên tướng quân dẫn đầu, hiện tại điểm quân.
Tông Hoằng Nguyên lấy ra danh sách trầm giọng hô:
- Dạ Côn đứng bên phải.
Đứng bên phải? Đó không phải làm thuộc hạ cho Bùi Thiên rồi?
- Dạ Tần, đứng bên trái.
Dạ Côn nghe thấy chia quân như thế, liền trầm giọng nói ra:
- Ta không đồng ý.
Thái độ Dạ Côn chuyển biến khiến Quan Thanh bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngữ khí Dạ Côn mang theo một loại... một loại ý chí không thể cãi lại, phảng phất đang nói, phân tổ cẩu thí gì, lão tử không đồng ý!
Quả nhiên, Dạ Côn vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh đều an tĩnh lại.
Tông Hoằng Nguyên cùng Bùi Thiên nhìn về phía Dạ Côn, vẻ mặt cũng không tốt đẹp gì, lúc này mới điểm quân, liền kiếm chuyện.
Nói thật, nếu như hôm nay chia quân như thế, Côn ca tuyệt đối sẽ không đồng ý.
- Đại ca, không sao cả.
Dạ Tần thấp giọng nói ra.
Dạ Côn mặc kệ, đệ đệ chỉ có ở bên cạnh mình, mình mới có thể yên tâm, đây cũng không phải là đi diệt tiễu phỉ.
Bùi Thiên hướng phía Tông Hoằng Nguyên nói nhỏ:
- Đây là một cái gai đầu.
Tông Hoằng Nguyên dừng một chút, hướng phía Dạ Côn hỏi:
- Ngươi có gì không đồng ý? Đến cùng ngươi là đại tướng quân, hay ta là đại tướng quân? Có muốn ta nhường chỗ ngồi của ta cho ngươi luôn không!
- Ta và đệ đệ phải ở cùng một chỗ.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, chuyện này Côn ca không cho bất luận người nào mặt mũi, cho dù là Thánh Nhân đến, Côn ca cũng sẽ cường thế trước sau như một.
Mặc dù chúng ta điệu thấp, nhưng lại không được yếu thế.
- Dạ Côn!
Tông Hoằng Nguyên lạnh giọng quát.
Đây quả thực là không nể mặt mũi, làm đại tướng quân, chính là phải có uy vọng, nếu như bây giờ đáp ứng yêu cầu, sao có thể phục chúng.
Cho nên yêu cầu này khẳng định không thể đáp ứng.
Dạ Côn không nói gì, đi qua kéo đệ đệ đến bên cạnh mình, ai nói gì cũng mặc kệ.
Tông Hoằng Nguyên bị tức đến mặt mo đỏ bừng, đối với người đặc thù như Dạ Côn, có đôi khi Tông Hoằng Nguyên cũng không biết nói thế nào.
Trên người có Thần Kiếm, lại rất được Thánh Nhân ưa thích, gia thế càng khỏi nói.
Thê tử Dạ Tần còn là công chúa.
- Vậy để Dạ Tần đi theo ta đi.
Bùi Thiên bên cạnh đột nhiên cho bậc thang.
Tông Hoằng Nguyên cũng không muốn làm lớn chuyện, lựa chọn tiếp tục đọc danh sách.
Nhưng mà trong lòng Dạ Tần sinh ra dị dạng, nhìn đại ca bên cạnh, kỳ thật rất muốn nói, đại ca... ta đã lớn, có thể bảo vệ tốt bản thân, ngươi thật không cần phải như thế.
Dạ Tần chỉ muốn làm một phen sự nghiệp, để đại ca, để mẫu thân, để phụ thân nhìn, mình cũng rất ưu tú...
Dạ Côn dĩ nhiên cũng nghĩ như vậy, thế nhưng lần này khác, địch nhân lần này là Ngũ Nhạc, đám thổ dân ăn người kia có thể xé mở đệ đệ.
Cảm thấy đệ đệ bên cạnh trầm mặc, Dạ Côn cũng không có cách, hy vọng đệ đệ có thể hiểu được.
- Phân tổ như thế, hiện tại ra ngoài thành tập kết phân phối, sau đó lên phi thuyền đi Hạ Đô.
Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra, không quên liếc mắt nhìn Dạ Côn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận