Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 567: Ba Ngày

Âm thanh này nổ vang ở trong tai toàn bộ người Tố gia.
Thậm chí rất nhiều người đều nghĩ có phải mình nghe nhầm hay không, căn bản không có ai cả, âm thanh này đến từ nơi nào?
Nhưng mặc kệ là Tố Đan Tâm, hay là ba huynh đệ, còn có Điện Chủ, vừa rồi rõ ràng đã nghe thấy được.
Âm thanh này tựa hồ đến từ không khí.
- Chúng ta chính là Thiên Phạt! Vô Thượng Chí Tôn vĩ đại sẽ buông xuống vào ba ngày sau, Vô Thượng Chí Tôn hồng phúc, ban cho Tố gia các ngươi hai lựa chọn! Cúi đầu xưng thần hoặc liều mạng chống cự!
Lời này tất cả mọi người đều nghe thấy được, Thiên Phạt đến rồi! Bọn họ thật đến rồi!
Người Tố gia cũng bắt đầu khẩn trương, dù sao một năm nay xú danh của Thiên Phạt đã điên cuồng truyền bá khắp Thiên Khiếu.
Tâm ngoan thủ lạt chính là biểu tượng của bọn họ.
Tố Phi tính khí nóng nảy trực tiếp quát:
- Giả thần giả quỷ! Có bản lĩnh hiện thân phân cao thấp!
Vẻ mặt Tố Thái Hòa cùng Hướng Thành âm trầm, căn bản không tìm được bất kỳ khí tức gì, nhưng từ nơi sâu xa tựa hồ có người đang truyền lời.
Đám người Thiên Phạt này rốt cuộc là ai!!!
- Tố gia! Đừng cô phụ thiện ý của Vô Thượng Chí Tôn, các ngươi có thời gian ba ngày để cân nhắc, mạng của các ngươi nằm trong tay các ngươi, sống hay chết, do chính các ngươi quyết định!
Nói một câu sau cùng xong, Bạch Cốt liền rời đi, lời đã truyền đến, về phần làm như thế nào thì phải xem Tố gia giác ngộ sâu bao nhiêu.
- Thiên Phạt thật quá càn rỡ!
Hướng Thành lạnh giọng nói ra, làm Điện Chủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp tình huống như thế, còn Vô Thượng Chí Tôn!!!
Tố Thái Hòa trầm giọng nói ra:
- Ba ngày sau Thiên Phạt đến, chúng ta nên thương thảo đối sách trước thì hơn.
Hướng Thành nhẹ gật đầu.
Hai đứa bé Tố Dương cùng Tố Dung cũng nghe thấy, dù sao vẫn còn nhỏ, tựa hồ đã bị dọa không nhẹ.
- Ca, Thiên Phạt sắp đến nhà chúng ta.
Vẻ mặt Tố Dung mang theo kinh hoảng.
Tố Dương tựa hồ còn tốt một chút, vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Không cần sợ hãi, các gia gia rất lợi hại.
- Thế nhưng ca, vì sao Thiên Phạt lại làm như thế, hình như nhà chúng ta cũng không chọc giận bọn họ.
Tố Dung tựa hồ không rõ, ngốc ngốc hỏi.
Tố Dương hít một hơi thật sâu:
- Đệ đệ, có đôi khi cho dù ngươi không đắc tội người ta, người ta cũng sẽ tìm tới cửa, chúng ta họ Tố, liền phải có giác ngộ như vậy.
- Ừm, đệ đệ biết, ta muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó đánh những người xấu này.
- Được, ca ca cùng ngươi đánh người xấu.
Hai đứa bé đối thoại cũng không có ai nghe thấy, đánh người xấu cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Lúc này mọi người Tố gia đều nhanh chóng chạy tới ngoài phòng của Tố Đan Tâm.
Trong phòng, ngoại trừ huynh đệ ba người còn có Điện Chủ ra, còn lại đều là thành viên trọng yếu của Tố gia.
- Mẫu thân, Thiên Phạt đã hạ chiến thư, chúng ta ứng chiến là được!
Tố Phi lạnh giọng nói ra, thế mà có can đảm tới khiêu khích Tố gia, xem ra Thiên Phạt các ngươi chán sống rồi!
- Không sai! Tố gia chúng ta còn sợ Thiên Phạt sao?!
- Thiên Phạt này quá to gan, còn dám mở miệng đe dọa ở Tố gia!
- Gia chủ, Tố gia chúng ta yên lặng quá lâu, đã đến lúc để thế nhân nhìn thấy thực lực của Tố gia một chút!
Mọi người xôn xao, ngươi một lời, ta một câu.
Tổng chính là, Thiên Phạt tới, chỉ có một chữ, đánh!
Làm sao có thể là nhận thua được.
Kỳ thật trong lòng Tố Đan Tâm vẫn rất lo lắng, Thiên Phạt quá thần bí, nếu như cúi đầu xưng thần, có thể bảo đảm tất cả mọi người bình an, thế nhưng trên đời này liền không còn Cổ tộc Tố gia.
Đề nghị này chỉ sợ tất cả mọi người Tố gia sẽ không đáp ứng.
- Điện chủ, ngươi có ý kiến gì không?
Tố Đan Tâm hướng phía Hướng Thành hỏi.
Hướng Thành nhẹ nói ra:
- Thiên Phạt đã đến đây khiêu chiến, nếu như không chiến, như vậy sẽ càng khó chịu hơn chết.
Mọi người Tố gia rất đồng ý với Hướng Thành, thà rằng chết trận, còn hơn tham sống sợ chết.
Tố Đan Tâm hít một hơi thật sâu:
- Nếu tất cả mọi người đã quyết định, như vậy thì đánh đi.
Nghe thấy gia chủ lên tiếng, mọi người Tố gia chắp tay quát:
- Thề chết bảo vệ Tố gia!
Nhìn huyết tính của tộc nhân Tố gia, Tố Đan Tâm cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu, nhưng trong cõi u minh, bà cảm thấy nếu như lần này không đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ sợ Tố gia sẽ gặp nguy hiểm...
Chẳng qua là loại lời nói này, Tố Đan Tâm sẽ không nói.
Cũng may lần này Điện Chủ tới trước, để bàn cân thắng lợi nghiêng về phía Tố gia.
Ba ngày...
Thiên Phạt đến cùng là những kẻ như thế nào?
Mà ở trong rừng cây, Diệp Hoa đang chờ Bạch Cốt trở về.
Những người khác đang tìm cách đốn ngộ tam đoạn.
- Lão tôn thượng, đã truyền lời xong!
Âm thanh Bạch Cốt đột nhiên từ trong không khí vang lên, quả thật rất quỷ dị.
Đối với thiên phú của Bạch Cốt, có đôi khi Diệp Hoa cũng bất lực, bởi vì y cùng một thể với không khí.
- Được, ba ngày sau bản tôn sẽ đạp vào Cổ tộc mạnh nhất Thiên Khiếu! Mọi người, đừng để bản tôn mất mặt!
Diệp Hoa hướng phía thuộc hạ trầm giọng nói ra.
Đám thuộc hạ chắp tay quát:
- Lão tôn thượng yên tâm, thuộc hạ toàn lực ứng phó!
Nếu như luận thực lực, khẳng định Tố gia đánh không lại.
Thế nhưng Diệp Hoa có lệnh, toàn bộ quá trình đều phải dùng kiếm, thực lực áp chế bình đẳng, cuối cùng phải dùng kiếm thủ thắng.
Đây đúng là đang tự tìm khó cho mình.
Diệp Hoa rất hài lòng với khí thế của bọn thuộc hạ, bất quá đối với Cổ tộc, Diệp Hoa cũng không dám khinh thường.
Dù sao bọn họ có Thần Kiếm, có lẽ còn có tam đoạn, hiện tại tình báo vẫn còn rất mơ hồ, nếu như không cần thận liền sẽ lật thuyền trong mương.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, đối với Tố gia mà nói...
Ba ngày này dường như trôi qua rất chậm, thanh danh Thiên Phạt thực quá vang dội, mặc dù Tố gia tỏ dáng vẻ muốn đánh tới cùng, thế nhưng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có e ngại.
Lúc này toàn bộ Tố gia đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Không chỉ Tố gia, ngàn dặm xung quanh đều giới nghiêm, cửa thành đóng chặt, trên đường phố không có một bóng người.
Mọi người đều ở nhà cẩn thận từng li từng tí chờ đợi.
Vậy mà lúc này bên trong một cái tửu quán.
Diệp Hoa đang cùng đám thuộc hạ ăn mì sợi, kỳ thật một ngày trước đã đến, cảm thụ không khí nơi này một thoáng.
Tất cả mọi người rất hài lòng, muốn chính là cảm giác như vậy, liền hỏi các ngươi có sợ Thiên Phạt hay không.
- Lão tôn thượng, nhìn cái thành này một chút, biết chúng ta sắp tới, liền không dám ra ngoài cửa, thật là vui.
Khai Vân nhịn không được hưng phấn trong lòng, hướng phía Diệp Hoa nói ra.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Bản tôn đến, đó là cho bọn họ mặt mũi, thế mà còn trốn ở trong phòng không dám ra.
- Lão tôn thượng, thanh danh chúng ta không được tốt lắm.
Liệt Cốt hơi trêu đùa.
Ông chủ tửu quán đứng ở phía sau quầy, nhìn những người ở trước mắt, lời của bọn họ ong ta đều nghe thấy hết.
Vẫn luôn nói đến Thiên Phạt gì đó, thoạt nhìn bọn họ cũng không giống như loại người cùng hung cực ác người kia.
Trư Can Liệp đột nhiên hướng phía ông chủ hô:
- Ông chủ, ngươi tới đây một chút.
Ông chủ ngẩn người, tranh thủ thời gian chạy đến trước mặt Trư Can Liệp:
- Có chuyện gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận