Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 323: Khai Mau

Tuyệt Thiên đương nhiên sẽ không phản đối, thậm chí còn ngụy trang cười nói:
- Ngự sử thật hiếu thuận.
- Đừng vuốt mông ngựa, vô dụng.
Dạ Côn nói thẳng ra, dù gì ngươi cùng là tới giám thị ta.
Khóe miệng Tuyệt Thiên giật một cái, ta, Tuyệt Thiên, một trong Thất Tông Tội! Lại đi nịnh nọt ngươi?!
Ngươi suy nghĩ nhiều rồi có được hay không, chờ sau khi ta hiểu rõ ngươi, xem ta giết chết ngươi như thế nào, cắm cái đầu kia của ngươi xuống đất ma sát đánh lửa.
Dạ Côn ngồi ở trong xe ngựa cũng nhàm chán, hướng Tuyệt Thiên ở bên ngoài hô:
- Ngươi không biết Lôi Minh Mã có thể tự mình chạy sao? Thích ở ngoài hóng gió lớn à?
Tuyệt Thiên nghe xong sững sờ? Ngựa này còn biết tự chạy?
Đừng nói, sau khi buông ra thật đúng là như vậy.
Tuyệt Thiên cũng đi vào bên trong xe ngựa, tóc đều bị thổi loạn.
- Tuyệt Thiên, chúng ta cũng không quanh co lòng vòng, ngươi là ai, ta đã biết rõ ràng.
Nghe Dạ Côn nói thế, Tuyệt Thiên sầm mặt lại.
Không ngờ mình ngụy trang tốt như vậy vẫn bị hắn phát hiện. Chuyện này sao có thể? Hắn làm sao phát hiện ra mình?
Thấy khuôn mặt âm trầm của Tuyệt Thiên, bộ dáng Dạ Côn quả là thế:
- Đừng bày ra dáng vẻ này, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ngươi là người Thánh Nhân phái tới giám thị ta.
Tuyệt Thiên:......
Biết ngay là không thể nào mà, một tên tiểu tử đầu trọc sao có thể nhìn thấu mình được.
- Lần này chúng ta đi chính là cửu tử nhất sinh, không bằng nói cho ta biết, Thánh Nhân giao cho ngươi nhiệm vụ đặc biệt gì?
Dạ Côn cảm thấy, nhiệm vụ của mình chỉ là mặt ngoài, nhiệm vụ chân chính, khẳng định là do y tới làm.
Muốn gạt Côn ca ta, đó là chuyện không có khả năng, bằng vào mấy cái kế vặt kia của Thánh Nhân, Côn ca ta bắt chẹt rất chuẩn.
Tuyệt Thiên nghi hoặc nhìn Dạ Côn, tiểu tử này đến cùng đang nói gì? Còn bày ra bộ dáng ta rất hiểu nữa.
- Đừng giả bộ choáng váng, hiện tại chúng ta đều là người ngồi chung một chiếc thuyền.
Ai ngồi chung thuyền với ngươi chứ.
Dạ Côn đột nhiên vẫy vẫy, ra hiệu Tuyệt Thiên tới gần một chút, giống như muốn nói một cái thiên đại bí mật.
Tuyệt Thiên hơi nghi ngờ, chậm rãi tới gần.
Chỉ thấy Côn ca dùng chiêu khóa cổ, bao lấy cổ Tuyệt Thiên, sau đó dữ tợn cười nói:
- Tiểu tử, cho ngươi cuồng, cho ngươi trang bức trước mặt Côn ca ta, nói!
Gân xanh trên trán Tuyệt Thiên đều tuôn ra tới, hỗn tiểu tử này thế mà kẹp cổ mình!
Đã bao nhiêu năm?! Hiện tại đã không có ai dám làm thế với mình!
Không một ai!
- Còn trang bức đúng không?
Dạ Côn vừa dùng lực, mặt Tuyệt Thiên đều đỏ lên.
Nếu như không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại liền bộc phát thực lực giết chết ngươi!
Tuyệt Thiên tranh thủ thời gian vỗ vỗ tay Dạ Côn, lên tiếng hô:
- Ta nói... ta nói...
Dạ Côn buông lỏng Tuyệt Thiên ra, cười tủm tỉm nói:
- Như thế mới được chứ...
- Khụ khụ khụ!!!
Tuyệt Thiên hận không thể lập tức tiến lên bóp chết Dạ Côn.
- Chúng ta bây giờ chính là huynh đệ hoạn nạn, không nên giấu diếm lẫn nhau, ngươi nói đúng không, ta cảm thấy ta nói rất có đạo lý, người đừng tinh vi...
Tuyệt Thiên căm tức nhìn Dạ Côn, ai là huynh đệ hoạn nạn với ngươi!
- Còn trừng mắt với ta?
Thấy Dạ Côn lại muốn làm, Tuyệt Thiên vội vàng nói:
- Ta nói.
Phải đánh ngươi ngươi mới chịu nói...
Tuyệt Thiên cảm thấy mình sắp không kềm được, thậm chí đang chất vấn kế hoạch của mình.
- Thánh Nhân lệnh ta giám sát ngươi hoàn thành nhiệm vụ.
Tuyệt Thiên chỉ có thể tùy tiện nhận bừa.
Nhưng mà vừa mới nói xong, vòng tay của Dạ Côn đã tiếp tục quấn tới:
- Tiểu tử, còn không thành thật?!
- Khụ khụ khụ!!! Thánh Nhân còn lệnh ta tìm cơ hội giết Ngũ Nhạc quân chủ.
Nghe xong lời này, Dạ Côn buông lỏng Tuyệt Thiên ra, thì ra là muốn ám sát quân chủ!
- Có phải muốn giá họa lên đầu ta hay không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Không sai.
Tuyệt Thiên cũng túc, bị Dạ Côn mang lệch.
- Mưu kế thật hay!
Dạ Côn hung hăng nói ra, muốn đổ hết tội lỗi lên trên người mình... không thể cho ta bình yên sống qua ngày sao?
Tuyệt Thiên cảm thấy hiện tại cơ hội đã tới, chỉ cần xuất thủ, liền có thể trong thời gian ngắn nhất thủ tiêu Dạ Côn.
Thế nhưng y nhịn được.
Dạ Côn nhìn Tuyệt Thiên, thở hắt ra:
- Làm khó ngươi rồi, nói ra đại bí mật kinh thiên như thế, đoán chừng ngươi trở về cũng sống không lâu.
Ta cam đoan có thể sống lâu hơn ngươi.
- Uy, trong nhà ngươi có vợ con không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Tuyệt Thiên từ tốn nói:
- Dĩ nhiên là có.
- Ngươi có mấy thê tử?
Tuyệt Thiên cảm thấy buồn bực, tiểu tử này thế mà cảm thấy hứng thú đối với thê tử người khác?
- Ba người.
- Ta cũng giống như ngươi.
Dạ Côn nhếch nhếch lông mày lên, kém chút làm Tuyệt Thiên tức ngất đi.
- Ài, cũng không biết hiện tại các nàng thế nào? Nhất định là đang nhớ đến ta, mấy lão bà này của ta, một khắc đều không thể rời bỏ ta, siêu cấp dính người, ta nói cho ngươi biết, các nàng ở trước mặt ta rất là nghe lời, ta nói một, các nàng không dám nói hai... hắc hắc...
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Dạ Côn, trong đầu Tuyệt Thiên phảng phất bày ra một loạt hình ảnh.
Một tên đầu trọc nhe răng cười nhìn A Ly cùng Lưu Nhi, mà A Ly cùng Lưu Nhi không dám phản kháng, trốn ở góc tường run lẩy bẩy.
- Ài, thật nhớ các nàng.
Dạ Côn tựa ở trên vách, thở dài một hơi.
Tuyệt Thiên nhìn về phía Dạ Côn, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi rất thích các nàng?
- Đúng vậy, thê tử của mình sao có thể không thích?
- Bởi vì các nàng xinh đẹp?
- Thôi đi, con người của ngươi thật nông cạn, ta rất xem thường ngươi đấy có biết không?
Dạ Côn liền nghiêm túc phê bình Tuyệt Thiên.
Tuyệt Thiên thề, chờ đến lúc ta vạch trần chân tướng, nhất định sẽ trả lại ngươi chiêu quấn cổ này.
Dạ Côn mở cửa sổ ra, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, ung dung nói ra:
- Kỳ thật lúc đầu ta cũng không thích các nàng.
- Vì sao?
Tuyệt Thiên tò mò hỏi.
- Bởi vì các nàng xuất hiện quá đột nhiên, đối với một người ưu tú như ta mà nói, tựa như một tên gian tế trà trộm vào nhà vậy.
-......
Hiện tại Tuyệt Thiên rất muốn viết hai chữ tự luyện lên trên đầu Dạ Côn...
- Thậm chí ta đều không chủ động qua, là các nàng chủ động.
- Không có khả năng!
Tuyệt Thiên vô thức nói ra, A Ly cùng Lưu Nhi làm sao có thể theo đuổi ngươi được.
Đối mặt với loại nghi vấn này, Dạ Côn định tán gẫu thật tốt với Tuyệt Thiên một thoáng:
- Làm sao lại không được, ngươi nhìn ta giống loại người không theo đuổi được cô nương ư?
Tuyệt Thiên nhìn cái đầu trọc của Dạ Côn một chút, yên lặng nhẹ gật đầu.
- Bởi vậy mới nói, Dạ Côn ta từ trước đến giờ đều không gạt người.
Tuyệt Thiên nghe nói như thế, cảm giác làm sao quen thuộc như vậy.
Bất quá tiếp xúc với Dạ Côn, Tuyệt Thiên cũng có thêm một tầng nhận biết, chờ sau khi trở về liền có thể thiết kế một bộ kế hoạch toàn phương vị
Trong xe ngựa dần dần an tĩnh lại, Dạ Côn nhìn bên ngoài, rơi vào trầm tư.
Mà Tuyệt Thiên làm sao cảm giác, Dạ Côn lúc này mới là thật, vừa rồi cười đùa tí tửng đều là giả vờ.
Không thể không nói, Tuyệt Thiên nhìn người vẫn rất chuẩn, Côn ca ta thật ra là một người rất trầm ổn.
Lúc Côn ca không trầm ổn...
Tốc độ Lôi Minh Mã rất nhanh, chưa đến một ngày đã xuất hiện ở phía trên vùng trời Hạ Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận