Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 777: Chân Chính Thần Kiếm

Các ngươi hoàn toàn không biết gì về Thanh Hư lão đại cả, nhưng phàm biết một chút, đều sẽ không đến mức ngốc nghếch như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy bi ai cho bọn họ, căn bản không biết mình đang đối mặt với loại người kia... không... Thanh Hư lão đại cũng không phải là người.
- Để ta xem thử kiếm của ngươi như thế nào.
Tâm lý Thanh Hư còn có chút lo lắng, vừa rồi người kia không tệ, hy vọng người này không để cho mình quá thất vọng, cũng cũng phải xem tiềm lực Tà Mị nhà mình đến cùng có bao lớn, như thế mới có thể cải tạo tốt hơn, đến lúc đó sẽ không có kẽ hở.
Bất Bại sắc mặt dần dần lạnh lùng dâng lên:
- Ta gọi Bất Bại, là có nguyên nhân, ra đi! Đồ Tể!
Đồ tể mặc dù là danh hiệu của Bất Bại, nhưng cũng là kiếm của Bất Bại, chẳng qua đồ tể là Thần Kiếm, mà không phải kiếm của y.
Dù sao kiếm không có đạt đến tam đoạn, đều yếu hơn Thần Kiếm, rất nhiều cao thủ tại không có đạt đến tam đoạn, đều dùng Thần Kiếm tới quá độ.
Theo Bất Bại khẽ quát một tiếng, mặt đất nhẹ nhàng lắc lư, Thần Kiếm oai từ trong lòng đất toát ra, xông thẳng lên trời.
Khác với Thần Kiếm của Như Dương, khí tức Đồ Tể phát ra mạnh hơn so với Thần Kiếm của Như Dương, dù sao Thần Kiếm đều khác biệt.
Bất Bại có thể có hôm nay, đều là dựa vào Đồ Tể trong tay.
Trong bảng xếp hạng Thập Đại Thần Kiếm, Đồ Tể vừa vặn xếm hạng chót, hạng mười!
Đừng nhìn Thần Kiếm ở hạng chót, thế nhưng lấy ra cũng có thể quấy động phong vân.
Đoán chừng cũng là Thần Kiếm của Bất Bại quá mạnh mẽ, Bất Bại cũng sinh ra ỷ lại, mặc dù đã đạt đến cảnh giới phía trên Kiếm Tôn, nhưng vẫn không có lĩnh ngộ tam đoạn.
Nếu để cho ông ngoại Dạ Côn đến, sử dụng tam đoạn liền có thể hạ gục Bất Bại, chứng minh tầm quan trọng của tam đoạn, nó có thể vượt cấp chiến đấu.
Theo mặt đất lay động, dưới tay phải Bất Bại xuất hiện một cái vòng xoáy, bên trong vòng xoáy lộ ra chuôi kiếm.
Mặc dù không có tản ra quang diệu, nhưng thời điểm xuất hiện, một cỗ sát khí lay động giữa đất trời, có thể hình thành sát khí như thế, số lượng vong hồn trên thân kiếm hẳn không ít.
Dần dần, Thần Kiếm từ dưới mặt đất nhô lên, cả thanh kiếm đen tuyền, nhưng so với bình thường kiếm còn lớn hơn gấp đôi, thậm chí hình dạng cũng khác biệt.
Mà thời điểm Bất Bại nắm chặt Thần Kiếm, một cỗ vật chất màu đen từ trên lưỡi kiếm bao bọc tay phải của Bất Bại, nói là tay phải, còn không bằng nói là toàn thân, tựa như một bộ khôi giáp màu đen.
Không phải... hẳn là bố giáp màu đen, dù sao không có cảm giác thâm hậu, chỉ bám vào trên thân thể Bất Bại.
Cho nên hiện tại Bất Bại thoạt nhìn tựa như một người da đen, liền ngũ quan đều không có!
Hình ảnh này có chút kinh dị, nếu như nửa đêm chạy đến dọa Côn ca, khẳng định Côn ca sẽ bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Bất Bại chậm rãi giơ tay phải lên, Đồ Tể trong tay chỉ hướng Thanh Hư, vẻn vẹn chỉ là nhất chỉ như thế, trên mũi kiếm lập tức nổ bắn ra một cỗ khí tức màu đen đánh tới Thanh Hư, chỗ đi qua, mặt đất đều là một mảnh cháy đen, phảng phất bị liệt hỏa nướng qua, nhưng lại không có dấu vết thiêu cháy.
Kiếm khí màu đen phóng to ở trong mắt Thanh Hư, mà Thanh Hư một phát nắm lấy kiếm của mình, trực tiếp dùng một động tác rút kiếm anh tuấn.
Ánh bạc lóe lên, kiếm khí màu đen hung mãnh một phân thành hai, sát qua người Thanh Hư.
Ầm ầm!!!
Ở sau lưng Thanh Hư phát ra tiếng nổ tung kinh khủng, sóng khí mạnh mẽ từ phía sau kéo tới.
Cỗ sóng khí này tuyệt đối có thể chém ngang lưng người bình thường, nhưng đối với người ở chỗ này, lại không thể khiến bọn họ nhúc nhích tí nào.
Mà kiếm của Thanh Hư lần xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Ở trong mắt Bất Bại, thanh kiếm này của Thanh Hư đã không phải là một thanh kiếm phổ thông.
Thanh kiếm kia vừa ra khỏi vỏ, liền khiến kiếm khí của mình một phân thành hai.
Nếu như là một thanh kiếm bình thường, chỉ sợ hiện tại một phân thành hai là nó, chứ không phải kiếm khí của mình.
Lăng Chiến đứng trên hư không trông thấy một màn này, hơi khẽ cau mày, kiếm của tên mập mạp này khá là quái dị, thân kiếm cũng là màu tím đen.
Phải biết thân kiếm kiếm đều là màu bạc, cho dù bản thân nó có tính chất đặc biệt, nhưng vẫn không thể rời bỏ bản chất, nhưng kiếm của y ngay cả màu sắc cũng thay đổi, đây cũng không phải Thần Kiếm.
Thanh kiếm Tà Mị này đã ăn rất nhiều độc của Thanh Hư, ở trong mắt Thanh Hư, vạn vật đều có thể trúng độc, huống chi là kiếm.
- Kiếm của ngươi không tệ.
Bất Bại không thể không thừa nhận, kiếm của tên mập mạp trước mắt này là thanh kiếm khó giải quyết nhất y từng gặp, cũng may vừa rồi y đã dùng ra một chiêu kia.
Bất Bại có rất nhiều kinh nghiệm tác chiến, đối với một vài chiêu số mạnh mẽ, y có thể khẳng định, chỉ có thể dùng một lần.
Tựa như một chiêu kia của Dạ Minh, rất mạnh, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần.
Nhưng Thanh Hư muốn nói, các ngươi chắc chắn như vậy sao, một chiêu vừa rồi kia của ta là mạnh nhất sao?
Đối mặt với Bất Bại tán thưởng, Thanh Hư khẽ cười nói:
- Quá khen.
- Nhưng mà Đồ Tể của ta cũng không phải Thần Kiếm bình thường, mặc dù không thể lĩnh ngộ tam đoạn, nhưng cảm ngộ đối với Thần Kiếm, cũng đã đạt đến đệ nhất nhân.
Lúc Bất Bại nói lời này, rất là tự tin, phóng nhãn toàn thiên hạ... liền không có người thứ hai.
- Ồ? Nói nghe một chút.
Thanh Hư cũng muốn nghe kinh nghiệm của người khác, đối với mình mà nói là một chuyện tốt.
- Tam đoạn cao hơn Thần Kiếm, thế nhưng Thần Kiếm nhất đoạn, không biết ngươi đã gặp qua chưa.
Lời của Bất Bại khiến Thanh Hư sững sờ, Thần Kiếm nhất đoạn, chuyện này đã từng nghe nói qua, nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy qua.
Từ trên sử sách mặt xem, kiếm cùng Thần Kiếm là hai loại kiếm khác biệt, một loại là phát dục, một loại là xuất hiện liền cố định.
Mà loại cố định biến thành phát dục, chẳng qua chỉ là truyền thuyết dân gian, không có được chứng thực.
Lúc này trong lòng Thanh Hư tràn ngập hiếu kỳ, nếu như có thể nhìn thấy Thần Kiếm nhất đoạn, như vậy liền có nhận thức mới.
- Ngươi ngộ Thần Kiếm nhất đoạn?
Thanh Hư tò mò hỏi.
Thế nhưng loại ngữ khí tò mò này rơi vào trong tai Bất Bại, tựa hồ biến thành một loại bối rối.
- Lĩnh ngộ Thần Kiếm nhất đoạn rất khó khăn, nhưng lúc này ta dám nói, mặc dù không có đi đến Thần Kiếm nhất đoạn, nhưng cũng xem như là ngụy nhất đoạn.
Đối mặt với Thanh Hư mạnh mẽ, Bất Bại cũng không dám có bất kỳ chủ quan, cả người đột nhiên dữ tợn, một cỗ cương phong bao phủ bốn phía.
Trên thân thể Bất Bại bắn ra đạo lực kinh khủng, thẳng phá thương khung, phảng phất muốn xé thương khung ra một cái động.
Thân thể Bất Bại cùng Thần Kiếm lúc này cũng phát sinh biến hóa, nguyên bản trên thân thế trụi lủi mà xuất hiện phù văn màu vàng, trên lưỡi kiếm màu đen kia cũng giống như vậy.
Một cỗ lực lượng thánh thần lập tức tràn ngập giữa đất trời, phảng phất Đế Quân buông xuống.
Một màn này khiến Lăng Chiến cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Bất Bại đã cường hãn đến thế, Thần Kiếm của y thật sự có dị biến.
Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Thần Kiếm cũng có thể nhất đoạn sao?
Bất Bại thật biết ẩn giấu, nếu như không phải mập mạp ép, Bất Bại sẽ không dùng ra con át chủ bài này đi.
Không hổ là Bất Bại, Vĩnh Hằng Bất Bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận