Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 828: Phụ Thân

- Cảm ơn Liệt Cốt thúc.
- Không cần cảm ơn, đều là người một nhà.
Liệt Cốt vỗ vỗ bả vai Dạ Côn cười nói.
Liệt Cốt vừa mới nói xong, bên cạnh lại xuất hiện vài người, Dạ Côn xem xét. . . đều là thuộc hạ của cha vợ a.
Đây là tới tiễn đưa sao? Cũng đừng thổi kèn a.
Ngụy Thường nhìn Dạ Côn nhẹ gật đầu, tựa hồ công nhận Dạ Côn, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Thiên Cung bên kia không có kẻ yếu, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
- Cũng đừng sưng mặt sưng mũi trở về.
Diệp Tử Tử trêu đùa một tiếng.
Mà Tuyệt Thiên từ tốn nói:
- Trở về nhớ trả thảm bay cho ta.
- Tuyệt Thiên, ngươi sao lại nhỏ mọn như vậy chứ, còn băn khoăn thảm bay.
Dạ Côn cũng cười trêu chọc một tiếng.
Mà Thanh Hư trầm giọng nói ra:
- Ta vẫn chờ nghiên cứu ngươi, trên người ngươi tựa hồ có một loại kháng thể tự nhiên.
Trong lòng Dạ Côn rất ấm áp, đi tới Huyền Nguyệt đại lục cũng đã mười tám mười chín năm, bằng hữu không có nhiều, mà những người trước mắt. . . không chỉ là bằng hữu, mà còn là đồng hương, không phải chỉ là đi ra ngoài một chuyến à, còn tới đưa tiễn.
Loại cảm giác này khiến Dạ Côn rất cảm động.
Dạ Côn hướng phía mọi người chắp tay:
- Tạ ơn các vị, ta sẽ cẩn thận, chờ tin tức tốt của ta đi.
Mọi người cười cười, gặp qua không ít người trẻ tuổi, thế nhưng người trẻ tuổi giống như Dạ Côn, căn bản không thấy qua, rất là xuất sắc.
Dạ Côn rời khỏi Tố gia, ra khỏi Thiên Lý Thành.
Mà đám người Diệp Ly nhìn Dạ Côn dần dần tan biến, đôi mắt đẹp cũng tràn ra một tầng hơi nước.
Đi tới một chỗ ở ngoại thành, Dạ Côn lấy ra tấm Linh Phù kia. . . tựa hồ chỉ cần đốt là được.
Ngón tay Dạ Côn toát ra Dị Hỏa, Linh Phù bùng cháy tung bay ở trên không trung.
Lúc này Thiên Cung Chu gia.
Chu Hoài Nhân đang tu bổ nhánh hoa, bỗng nhiên sững sờ, khóe miệng nhếch ra một tia đường cong, đã đến rồi.
- Người đâu.
- Tam gia có gì phân phó.
Tiểu Bạch một thân áo trắng cung kính hỏi.
- Đi đón Dạ Côn tới.
Tiểu Bạch không có hỏi thăm, cung kính nói ra:
- Vâng!
Mà lúc này Dạ Côn yên lặng chờ lấy, Linh Phù cũng đốt xong, nếu người Thiên Cung cho leo cây thì biết làm sao bây giờ.
Trong lúc Dạ Côn đang suy tư, thương khung bắn ra một đạo kim mang, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Dạ Côn.
Dạ Côn nhận ra, người này trước đó. . . gọi là gì ấy nhỉ? Hình như không có có danh tự, là thuộc hạ của Chu Hoài Nhân.
- Tiến vào trong vòng tròn.
Tiểu Bạch nhẹ nói ra.
Dạ Côn không hỏi, trực tiếp đứng vào trong ánh vàng.
Biu~ một tiếng, ánh vàng phóng tới thương khung, Dạ Côn cũng lập tức tan biến.
Sau khi Dạ Côn tan biến, âm thanh Ngụy Thường xuất hiện ở trong hư không.
- Bạch Cốt, có cảm nhận được gì không?
Ngụy Thường thấp giọng hỏi, phương thức truyền tống rất đặc biệt.
Bạch Cốt nhẹ nói ra:
- Không tìm được manh mối gì, loại truyền tống này nếu như không có người đề xuất, liền vô phương tiến vào.
- Xem ra muốn đi Thiên Cung, vẫn cần bọn họ dẫn đường, nếu không thì không có cách nào.
Ngụy Thường rất thất vọng.
- Đúng vậy, mọi thứ ở trên Huyền Nguyệt đại lục đều hết sức quỷ dị.
- Đúng vậy, đi thôi, trở về, hy vọng Dạ Côn có thể cẩn thận ứng đối, tên Lăng Chiến trước đó. . . hẳn là người của Thiên Cung. . .
Ngụy Thường vừa mới xác định, dù sao thời điểm Lăng Chiến rời đi, cũng là bị một đạo kim mang mang đi như thế.
Mà theo trình độ thực lực Lăng Chiến đến xem, bên kia không ít cao thủ, có lẽ Dạ Côn có thể ứng phó mấy tên, nhưng nếu là một đám liền hơi rắc rối rồi.
Trừ phi Dạ Côn có thể biến ra tóc dài, đây mới thực sự là vô địch nha.
Mà lúc này Dạ Côn một mặt tò mò, đánh giá toàn bộ Thiên Cung, kiến trúc đều tọa lạc ở trên tầng mây, đây là nơi mình ra đời sao? Cũng rất lớn a.
- Chúng ta đi nơi nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không cần hỏi, đến liền biết.
Tiểu Bạch im lặng trả lời, tựa hồ không nguyện ý nói thêm cái gì.
Dạ Côn cũng không hỏi nữa, thời gian chớp mắt, Dạ Côn liền tiến vào một biệt phủ, còn nhìn thấy người quen.
Chính là tên Chu Hoài Nhân trước đó.
- Tới, uống chén trà điều chỉnh một chút.
Chu Hoài Nhân thấy Dạ Côn tới, giang tay ra chào, bộ dáng mười phần khách khí.
Dạ Côn cũng không vội, cười nói:
- Ta liền không khách khí.
Chu Hoài Nhân cười cười, chỉ một bình trà nói ra:
- Đây chính là Thiên Cung đặc hữu Ngưng Thần Trà, Huyền Nguyệt đại lục không có loại trà này.
Ngưng Thần Trà?
Dạ Côn nghe xong có chút kinh ngạc, đây không phải lá trà chuyên cung cấp cho hoàng thất Thái Kinh sao?
Tại sao lại biến thành đặc sản Thiên Cung, hay là nói chẳng qua là cùng tên?
Nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?
Dạ Côn cầm lấy chén trà nhấp một miếng, ánh mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, mặc dù không biết uống trà, thế nhưng mùi vị trà này quả thật giống như đúc.
- Như thế nào?
Chu Hoài Nhân tự mình châm trà cho Dạ Côn, khẽ cười nói.
- Trà ngon.
Dạ Côn giả vờ cái gì cũng không hiểu, chững chạc đàng hoàng nói ra.
Chẳng lẽ Ngưng Thần Trà là Thiên Cung đưa cho hoàng thất Thái Kinh sao?
- Trà này phi thường hiếm hoi, tại Thiên Cung cũng chỉ có sáu đại gia tộc mới có.
Chu Hoài Nhân khẽ cười nói, tự mình cũng nhấp một miếng.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ồ? Ở trên Huyền Nguyệt đại lục không có sao?
- Đương nhiên không có, công nghệ chế tác Ngưng Thần Trà rất đặc thù, trà này là vật phẩm Thần tộc chuyên dụng, bằng không bên trong sao có thể có một chữ Thần được, thế gian không thể gieo trồng được loại trà này.
Lời của Chu Hoài Nhân nói khiến Dạ Côn cảm giác được một tia không ổn, vậy Ngưng Thần Trà của hoàng thất Thái Kinh từ đâu tới?
Nếu như dựa theo Chu Hoài Nhân nói, hẳn là người từ Thiên Cung đưa xuống.
Vậy người liện hệ với hoàng cung Thái Kinh là ai? Thế mà cũng có liên hệ với Thiên Cung?
Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi đi.
Xem ra lần này mình tới là đúng, tựa hồ có thể vạch trần một cái âm mưu rất lớn.
- Nếu như Huyền Nguyệt đại lục cũng có loại trà này thì tốt.
Dạ Côn giả vờ cảm thán một tiếng.
Chu Hoài Nhân khẽ cười nói:
- Nếu như ngươi thích, lúc rời đi ta sẽ cho ngươi mấy hộp.
- Lúc rời đi?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi, đều phế đi tên Chu Tuấn kia, còn có thể đi. . . ngươi đang gạt quỷ à.
Chu Hoài Nhân nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy. . . ngươi chỉ là người ta mời tới, cũng không phải người bản địa, đương nhiên sẽ phải rời khỏi Thiên Cung."
- Các ngươi sẽ thả ta đi sao? Ta cũng không ngốc.
Dạ Côn châm chọc một tiếng, thật xem Côn ca là trẻ con à, dễ lừa dối như vậy ư.
Chu Hoài Nhân nhún vai:
- Ta cũng không biết, phải xem bản lãnh của ngươi.
Dạ Côn làm sao cảm giác, vị tam thúc trước mắt trong lời nói có hàm ý, hay là nói. . . y biết thân phận của mình, cố ý?
Trước khi làm rõ ràng, Dạ Côn giả vờ cái gì cũng không biết.
- Như vậy tiếp theo, sẽ phát sinh chuyện gì?
- Dẫn ngươi đi gặp gia chủ.
- Phụ thân của Chu Tuấn?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Đúng thế.
Dạ Côn nguyên bản bình tĩnh, nhất thời trở nên khẩn trương lên, sắp phải gặp mặt cha ruột rồi sao?
Chu Hoài Nhân cảm thấy Dạ Côn là đang sợ, an ủi nói ra:
- Đừng sợ. . . ngươi càng sợ, bọn họ sẽ càng xem thường ngươi.
Dạ Côn không phải sợ, mà là trong làm có cảm xúc phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận