Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 812: Ta Tên Long Liệt

Dạ Côn để hai tay ngang trước người, lực trùng kích to lớn khiến Dạ Côn trượt về phía sau, trên mặt đất đều lộ ra hai đạo dấu vết.
Chỉ bằng một tiếng rống lên, thế mà đã có thể đẩy Côn ca, hình thái thứ nhất thật không phải nói cho vui.
Dạ Côn thầm nghĩ lợi hại, chỉ sợ đây là kẻ lợi hại nhất mình từng gặp.
Không. . . còn có một tên Quỷ Súc Thiên Tôn, cái tên này không phải Quỷ Súc Thiên Tôn đấy chứ.
Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ, liền cảm giác một cỗ cảm giác nguy hiểm đánh tới, vô thức lộn nhào.
Oanh!
Chỉ thấy chỗ dứng lúc trước bị oanh ra một cái lỗ khảm, song nhận trên khuỷu tay người sói tản ra hàn quang, trong miệng phun ra mùi hôi thối, đôi ánh mắt ửng đỏ.
Đối mặt với đối thủ cường đại, Dạ Côn không dám khinh thường, cho nên gầm thét một tiếng:
- Biến thân đi đi.
Dù sao đã đến nước này, cũng không cần phải giấu diếm.
Côn ca không chơi nữa, ngả bài, ta chính là Ngân Sắc Nam Nhân!
Diệp Hoa nghe thấy Dạ Côn hô, vẻ mặt liền không tốt, lại muốn biến thân đi đi, lá gan thật lớn a.
Một hơi, trên người Dạ Côn liền xuất hiện áo giáp màu bạc, còn có áo choàng màu đỏ huyễn khốc, suất đến nổ tung.
Sau khi biến thân Dạ Côn nhìn về phía thê tử, tựa hồ muốn nhìn biểu lộ vừa sùng bái vừa kinh ngạc của thê tử.
Đáng tiếc Dạ Côn cũng không có nhìn được biểu lộ mình mong muốn, quên rằng lúc trước mình đã nói cho các nàng biết.
Trang bị của Côn ca cũng có thể tản mát ra khí tức mãnh liệt, dù sao khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lấy Long làm, hơn nữa cấp bậc còn giống như Liệt Cốt.
Cho nên Nguyệt Hoa liền không nhịn được nói ra:
- Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta mặc như thế.
- Ta thảo, Nguyệt Hoa nàng lại ác độc như thế, còn rủa ta chết.
- Hừ!
Ngụy Thường lúc này cười nhẹ nói:
- Lão tôn thượng, con rể ngài đúng là mang đến kinh hỉ không ngớt.
- Ừm, bộ trang bị trên người hắn, ngay cả bản tôn cũng phải đỏ mắt.
Diệp Hoa không phải người dối trá, có cái gì thì nói cái đó, con rể, ta nhìn trúng bộ trang bị này của ngươi, ngươi xem mà làm.
Ngụy Thường khẽ cười một cái, tiểu tử Dạ Côn này, trước đó tú Dị Hỏa, hiện tại lại tú trang bị xuất sắc, ở trước mặt lão tôn thượng trang bức mười phần a.
Mà lão tôn thượng càng không thể nói gì, đây mới là chỗ cao minh.
Kỳ thật Dạ Côn không lấy ra trang bị cũng được, chỉ là muốn khoe trang bị của mình một thoáng, để lão tôn thượng Diệp Hoa nhìn một chút, không đồng ý ta. . . đến lúc đó ngươi liền hối hận đi.
Triệu hồi ra trang bị, tất cả mọi người cảm giác khí thế Dạ Côn mạnh lên rất nhiều, mà người sói bên kia lại yếu đi.
Nhưng lúc này người sói không có một chút e ngại, thậm chí ánh mắt càng hưng phấn hơn.
Gió nhẹ phiêu đãng, Dạ Côn nổi bồng bềnh giữa không trung, áo choàng màu đỏ sau lưng hơi hơi phiêu động, mà người sói đối diện đột nhiên biến mất.
Dạ Côn hướng thẳng đấm vào trong hư không một cái.
Keng!
Dạ Côn thế mà bắt được lưỡi đao của người sói, phải biết lưỡi đao của người sói đã kết nối với khuỷu tay, hơn nữa còn là liên thể.
Cho nên chỉ cần bắt được lưỡi đao, như vậy người sói liền chạy không thoát.
Nắm tay phải xiết chặt!
Ầm!
Một cỗ âm thanh to lớn chợt vang!
Dạ Côn một quyền này hung hăng đánh vào phần bụng của người sói, thậm chí đánh ra vầng sáng to lớn.
Theo đạo lý mà nói, một quyền này có thể trực tiếp đánh xuyên qua người sói, thế nhưng không có.
Gào!
Người sói tựa hồ đau vô cùng, thế mà hướng phía giáp vai Dạ Côn cắn tới.
Dạ Côn cũng không có để ở trong lòng, bộ trang bị này đều làm từ Long!
Thế nhưng một âm thanh rất nhỏ truyền vào trong tai Dạ Côn, đó là một loại âm thanh vặn vẹo.
Dạ Côn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên giáp vai thế mà lưu lại dấu vết.
Giáp vai cứng rắn như thế, thế mà lại bị lưu lại dấu vế! Người sói này đến cùng là thứ quỷ gì?!
Nhưng mặc kệ là thứ quỷ gì, hôm nay đều phải đánh chết ngươi!
Dạ Côn đánh ra một bộ liên tục tổ hợp quyền, mỗi một quyền đều vững vàng đánh vào phần bụng người sói, mỗi một quyền đều tạo thành vầng sáng to lớn trên không trung, từng tiếng vang trầm khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Tất cả mọi người thầm phỏng đoán, dưới công kích như vậy, chỉ sợ liền Thất Tông Tội cũng không chịu nổi.
Thế nhưng người sói này vẫn không chết.
Dạ Côn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhiều quyền như vậy đánh xuống, mặc dù đã không có lực phản kháng, nhưng thế vẫn không chết, rốt cuộc da dày thịt béo đến cỡ nào cơ chứ! ! !
Ầm!
Một quyền này vang trầm lớn hơn nhiều, chỉ thấy người sói ầm ầm lao xuống, đập ra một cái hô to trên mặt đất, lập tức khói mù tràn ngập.
Mà Dạ Côn nổi bồng bềnh giữa không trung, cảm thấy chỉ đến như vậy, mình có trang bị. . . cảm giác liền vô địch.
Xem ra lão đạo kia có hơi khoác lác a, cái gì mà cửu tử nhất sinh, đều là đánh rắm. . .
- Đại ca, ngưu bức!
Bỗng nhiên, Dạ Côn nghe thấy đệ đệ hô to, hướng phía đệ đệ giơ ngón tay cái lên, biểu thị trạng thái của mình rất tốt.
Diệp Hoa đều nhìn không được, chưa từng thấy qua con rể phách lối như vậy.
- Đừng cao hứng quá sớm.
Diệp Hoa có thể định nghĩa quái vật này thành đối thủ, khẳng định sẽ không dễ bị đánh chết như vậy.
Dạ Côn vừa định nói chút gì đó, bỗng nhiên cảm giác khí tức đối phương lại có biến động.
Nguyên bản khí tức người sói kia dần dần suy yếu, vậy mà lúc này bỗng nhiên lại được tăng cường.
Mà mỗi lần y tăng cường, đều là tăng cường hơn mấy chục lần, chuyện này khiến vẻ mặt Dạ Côn có chút ngưng trọng.
Đây rốt cuộc là quái vật gì, đều đánh không chết sao? Còn có thể biến?
Lúc này thương khung dần dần ảm đạm xuống, hắc ám rất nhanh bao phủ đại địa, bầu không khí quỷ dị tràn ngập trong hư không.
Nhưng mà lúc này đây, Dạ Côn không cảm giác được bất kỳ khí tức gì, giống như hết thảy đều bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng Dạ Côn biết, bình tĩnh chưa chắc đã là chuyện tốt, liền giống như mình, ngày thường cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức gì.
Theo khói mù tán đi, Dạ Côn trông thấy một tên nam tử đứng ở trong hố lớn.
Một người?
Hơn nữa còn là một tên nam nhân không mặc quần áo. . .
Thê tử lập tức nhắm mắt.
Bất quá Dạ Côn rất nhanh liền phát hiện, nam nhân này thế mà không có.
Đối mặt với tình huống như vậy, tất cả mọi người không hiểu ra sao, biến ảo hình dáng. . . làm sao có thể biến ảo ra hình người. . .chuyện này quá không hợp với lẽ thường.
- Rất lâu không có như thế này...
Đột nhiên, Dạ Côn nghe thấy nam nhân nói nhỏ một tiếng, cái tên này có thể nói chuyện rồi?
- Ngươi là ai?!
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn, cười nói:
- Ta gọi Long Liệt, là Thần.
Vẻ mặt của mọi người là như vậy (;? Д? i|! )
Dù sao Côn ca lần đầu tiên gặp nam nhân tự xưng là thần, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh ngạc.
- Ngươi là Thần tộc?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Long Liệt ta sao có thể là loại chủng tộc ti tiện kia.
Long Liệt mở ra hai tay, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường toàn bộ sinh linh.
- Nếu không phải Thần tộc, vậy sao có thể xưng là thần?
Long Liệt ha ha cười cười:
- Thế gian vạn vật, chỉ cần có được thực lực tuyệt đối, liền có thể xưng Thần, ngươi cũng giống như vậy, bằng vào thực lực của ngươi, đã lợi hại hơn cái gọi là Thần tộc kia rất nhiều.
Dạ Côn xem như hiểu rõ, đây là tự xưng Thần, loại tự tin này xưa nay chưa từng có, không đúng, đây không phải tự tin, đây là da mặt dày.
- Được rồi, vậy ngươi làm Thần, vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Dạ Côn hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận