Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1037: Cáo Già

Phủ đệ Tả Thiên Chúng.
- Dạ công tử, sao ngài lại trở về rồi? Có phải để quên thứ gì hay không?
Tả Thiên Chúng cười tủm tỉm hỏi, kỳ thật trong lòng đang phun lời thô tục.
Dạ Côn cũng là cười cười:
- Tả trang chủ, kỳ thật tới là muốn hỏi người một chuyện.
- Ồ? Chuyện gì?
- Tình báo liên quan đến Tiểu Ngân.
Tả Thiên Chúng còn tưởng rằng là chuyện gì, nguyên lai là loại chuyện nhỏ nhặt này, y lập tức trả lời:
- Chờ một chút. .. Hạng Thiên Lăng, mang tình báo của Tiểu Ngân đến cho cho Dạ công tử.
- Vâng, trang chủ.
Sau khi Hạng Thiên Lăng rời đi, Tả Thiên Chúng tò mò hỏi:
- Không biết Tiểu Ngân này như thế nào?
- Y mang một người của ta đi.
- Ai nha, tên Tiểu Ngân này thực sự quá ghê tởm, Dạ công tử phải bắt y sớm một chút mới được.
Tả Thiên Chúng một bộ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại mừng thầm, Tiểu Ngân này không tệ.
- Trang chủ, tình báo Tiểu Ngân đều ở nơi này.
Chỉ thấy Hạng Thiên Lăng cầm lấy một cái hộp đưa cho Tả Thiên Chúng.
Tả Thiên Chúng cũng không có tiếp, mà là nhìn về phía Dạ Côn, Hạng Thiên Lăng liền hiểu, bưng hộp tới trước mặt Dạ Côn.
- Đa tạ.
Dạ Côn tiếp nhận hộp trực tiếp mở ra, bên trong có vài trang giấy, chuyện này khiến Dạ Côn có chút nghi hoặc, liệu có phải người ở trong Võ Thành Bảo đều bị Tiền Trang giám sát lấy.
- Dạ công tử, tin tức về Tiểu Ngân toàn bộ nằm ở bên trong.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, trực tiếp nhìn lại.
Tình báo liên quan tới Tiểu Ngân, không có đầu mối. .. chẳng qua là bị lão gia y dẫn tới Võ Thành Bảo, sau đó liền ở lại Võ Thành Bảo, sau đó mang theo Uyển Nhiên rời đi, về phần đi nơi nào thì không biết.
Dạ Côn có hơi thất vọng buông tình báo trong tay xuống.
- Dạ Công tử, không biết có giúp gì được cho ngươi không?
Tả Thiên Chúng tò mò hỏi.
- Trang chủ, không biết ngươi có biện pháp tìm hiểu xem Tiểu Ngân đi nơi nào không?
Tả Thiên Chúng nhíu mày:
- Dạ Công tử, chuyện này có chút khó khăn a.
- Còn mời trang chủ giúp ta chuyện này.
- Ai nha. Dạ Công tử đừng nói như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, yên tâm đi, cứ bao ở trên người lão huynh ta.
Bản tính cáo già của Tả Thiên Chúng lộ ra trần trụi, giúp ngươi một chuyện, vậy ngươi cũng phải giúp ta một chuyện.
Dạ Côn đương nhiên ngầm thừa nhận:
- Tốt nhất nhanh lên một chút.
- Được, chỉ cần có tin tức, ta sẽ lập tức nói cho ngươi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu đứng dậy.
- Dạ Công tử, cũng sắp đến bữa tối, không bằng ở lại cùng dùng cơm?
- Không cần, ta còn phải trở về.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, thân hình nhất thời biến mất.
Tả Thiên Chúng nhìn thấy cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dù sao Dạ Côn bày ra thực lực, đã đến trình độ vô cùng kinh khủng, cho dù Dạ Côn có hành động càng khoa trương hơn, y cũng có thể tiếp nhận.
- Trang chủ, chuyện của Tiểu Ngân chuẩn bị lúc nào nói cho Dạ Côn biết?
Hạng Thiên Lăng tò mò hỏi.
Tả Thiên Chúng uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói ra:
- Không cần nóng nảy, ngươi xác định Tiểu Ngân đi tường bằng sao?
- Đúng vậy, người theo dõi liều mạng truyền tin tức về.
- Xem ra Tiểu Ngân là cố ý, có thể giết Dạ Côn, khẳng định biết có người đi theo y.
Hạng Thiên Lăng sờ lên cằm nghi hoặc nói ra:
- Cũng không biết Tiểu Ngân này muốn làm gì.
- Cao thủ đều có một ít ý nghĩ cổ quái, đi an bài một chút, đêm nay ta muốn ăn tối với Song Song Cô nương.
- Song song?
Tả Thiên Chúng cười không nói, Hạng Thiên Lăng cũng không hỏi nhiều, lập tức đi an bài.
Mà ở một bên khác, Dạ Côn cũng không có vội vã trở về, mà là đi tới Bằng Thành, muốn xem Thực Cốt thế nào.
Chẳng qua là Dạ Côn lại phải thất vọng, mặc dù tới, thế nhưng cũng không tìm được thân ảnh Thực Cốt.
Nghe đệ đệ nói, chỉ cần người tới, Thực Cốt sẽ biết, thế nhưng hiện tại trời đã tối rồi, vẫn không thấy Thực Cốt xuất hiện, Dạ Côn cảm giác có một tia không ổn, hiện tại chỉ có thể trở về rồi hãy nói, chờ ngày mai gọi người đến tìm.
Về đến nhà, Dạ Côn tìm đệ đệ nói chuyện này, Dạ Tần nghe xong cảm thấy nên đi tìm một chút, Thực Cốt hẳn sẽ không mang theo dị tộc chạy trốn.
- Hai vị cha vợ đâu?
Dạ Côn hướng phía Diệp Ly nghi hoặc hỏi, từ khi trở về vẫn chưa gặp mặt.
Diệp Ly ôn nhu cười nói:
- Cha đã dẫn người về trước.
- Cha ta cũng như thế.
Nhan Mộ Nhi vui vẻ nhấc tay hộ.
Côn ca nhìn thê tử của mình, lại nghĩ tới nữ hoàng không thấy tăm hơi, trong lòng có hơi trống rỗng.
Cũng không biết nữ hoàng đi nơi nào, thế mà trốn tránh mình, nữ hoàng a... chết tự ái.
- Phu quân, ăn tối.
Lúc này Diệp Lưu chậm rãi đi đến, cười nói.
- Đi, đi ăn cơm, có hơi đói bụng, kế tiếp còn rất nhiều chuyện phải làm.
Dạ Côn đứng dậy, hiện tại không thể để cho nhi nữ tư tình ảnh hưởng tới mình, chuyện đã chất thành núi rồi.
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi:
- Phu quân, ngươi lại muốn rời nhà?
Mặc dù Diệp Ly không nói, nhưng cũng mang theo một CỖ ưu sầu.
Nhìn bộ dạng tiểu tức phụ u oán kia xem, giống như mình rất lâu rồi không ở cùng với các nàng vậy.
Bất quá cũng đúng, quanh năm suốt tháng đều có một nửa thời gian bôn ba ở bên ngoài, nữ nhi đã một tuổi rồi...
Vuốt vuốt mũi Ly Nhi, Dạ Côn cười nói:
- Không giải quyết kẻ địch, sợ là những người kia sẽ còn tới gây sự, mặc dù chúng ta không sợ, thế nhưng cũng sẽ rất phiền toái, ảnh hưởng không tốt đến nữ nhi của chúng ta.
- Phu quân, ngươi yên tâm đi đi, chú ý an toàn, trong nhà không cần lo lắng.
Diệp Ly hơi thở dài, sau đó nghiêm túc nói.
- Ừm, vẫn là Ly Nhi hiểu chuyện.
- Hừ, nói giống như ta không hiểu chuyện vậy.
Nhan Mộ Nhi chu miệng, tuy đã làm mẫu thân, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn còn nũng nịu, đây cũng là nguyên nhân Mộ Nhi được mọi người yêu thích.
Mọi người cùng vào trong đại sảnh, Dạ Côn nhìn mẫu thân nghi hoặc hỏi:
- Mẫu thân, cha đi đâu rồi?
- Gia gia tìm cha con bàn chuyện rồi, không cần chờ, chúng ta ăn trước đi.
Đông Môn Mộng dịu dàng nói ra, bộ dáng cũng rất vui vẻ.
Đông Môn Mộng vừa mới dứt lời, bên ngoài đã vang lên âm thanh của Dạ Minh.
- Vừa kịp, đói chết ta.
Dạ Minh tùy tiện chạy vào, đều quên hôm nay bị người đánh.
- Trở về nhanh như vậy, không phải nói sẽ thảo luận rất lâu sao?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi, chủ động chạy đi xới cơm cho Dạ Minh, Minh ca vẫn có địa vị a.
Dạ Minh ngồi ở bên cạnh Đông Môn Mộng, gương mặt hưng phấn, thoạt nhìn liền biết có chuyện tốt.
- Bọn họ vẫn còn đang bàn, ta cũng không có việc gì, cho nên về nhà.
Dạ Minh giang tay ra, biểu thị các ngươi biết đấy.
- Cha, đến cùng có chuyện gì thế?
Dạ Tần truy vấn.
Dạ Minh ngồi thẳng người, nghiêm túc nói ra:
- Trước đó không phải đã nói rồi sao, tam quốc kia muốn mượn cơ hội phát binh, đợi đến lúc nhà chúng ta toàn quân bị diệt.
Dạ Minh vỗ tay một cái cười nói:
- Nhưng buổi chiều tình báo truyền về nói, binh lực tam quốc ở biên cảnh Ngũ Nhạc toàn bộ rút binh, xem ra đã biết kết quả hôm nay.
- Gia gia dự định làm thế nào? Tấn công bọn chúng ư?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận