Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1017: Nhĩ Cáp Bài Lạt Điều vừa to vừa lớn! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thánh Địa Diêu Quang…
Trong đầm sen gợn sóng, những chiếc lá sen xanh khẽ đung đưa, trong đó thấp thoáng bông sen hồng, lại có thêm những bông hoa và nụ đang chờ được tung ra, đẹp không sao tả xiết.
Bỗng nhiên hồ sen này sôi trào lên, những cánh lá sen run lẩy bẩy, chậm rãi tách ra thành hai bên, có một nụ hoa lớn từ dưới đáy dâng lên.
Ngay lúc đó, nụ hoa chuyền động, bông hoa nở rộ mùi thơm ngát tràn ngập.
Một bóng người uyển chuyển từ trong nụ hoa đứng thẳng lên.
Lụa mềm mại từ trên trời nổi lên, từ từ rơi xuống, ngay sau đó, nó quấn lấy bóng dáng xinh đẹp kia.
Da thịt như phấn được tơ lụa nhẹ nhàng lướt qua cũng trở nên hồng nhuận phơn phớt làm cho người ta nhìn chăm chú không thể rời mắt.
Ngẩng đầu lên, một gương mặt tinh xảo hiện ra, đầu đong đưa, tóc dài rủ xuống
Bên ngoài hồ sen có cường giả khom lưng xuống, sắc mặt nghiêm nghị vo cùng.
- Đại nhân, mệnh bài của Trần Long ở Thánh Địa…nát rồi.
Một vị cường giả cung kính nói với nữ tử kia.
Nữ tử búi tóc rất cao, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng.
Đôi mắt nàng đạm mạc, chân đạp hoa sen, chậm rãi như bay từ hồ sen ra.
Bàn chân nữ tử trong suốt, mỗi ngón chân đều như mỹ ngọc hấp dẫn ánh nhìn, toàn thân đều tỏa ra khí tức mê muội.
- Trần long? Nắm giữ Xạ Nhật Cung, tu vi đã đạt tới một nửa Thần Linh cảnh Đại năng đỉnh phong cường giả. Thế mà chết rồi? Mấy thánh địa kia, có ai có thể giết hắn?
Bàn tay nữ tử kia nhỏ dài, vuốt vuốt sợi tóc của mình, lạnh lùng nói ra.
- Đại nhân, không chỉ Trần Long mà Trần Thương và Trần Cung đều đã chết. Tam huynh đệ Trần Thị đều bại.
Người kia bẩm báo.
- Chết ở đâu?
Nữ tử nói ra.
- Thao Thiết Cốc.
Người kia cúi đầu nói.
Khuôn mặt nữ tử kia nhất thời sững sờ, sau đó khóe miệng nâng lên một nụ cười mỹ lệ.
- Được lắm, Thao Thiết Cốc? Món nợ Cốc Chủ Thao Thiết Cốc làm ta bị thương còn chưa tính đâu! Các ngươi không cần nói việc này với Thánh Chủ, bổn cung đích thân đi xem xét một phen, tiện đường giải quyết một số ân oán cá nhân.
Môi đỏ khẽ mở, mắt phượng hé ra, có vẻ sắc bén hiện lên trong đáy mắt.

Thánh Địa Thiên Tuyền.
Tử Tôn bỗng nhiên mở mắt ra, trong miệng có khói đen mờ mịt.
- Lăng lão chết rồi? Hồ Hán cũng chết… toàn lũ phế vật.
Tử Tôn nhẹ nhàng cảm thán một câu, lần này Thánh Địa Thiên Tuyền của hắn thật sự là thiếu máu, thế mà lại có nhiều cường giả bại trận như vậy, hoàn toàn không hợp lí.
- Đáng tiếc thời gian không kịp, nếu không bổn Tôn nhất định sẽ đích thân đi dò xét một phen, rốt cuộc là ai đã nhiều lần đối nghịch với bổn Tôn!
Tử Tôn giơ tay lên, sau đó bỗng nhiên vỗ xuống, tượng đá trước mặt bỗng nhiều vỡ nát.

Oanh!
Thao Thiết đường là lối vào truyền thừa đã bị lộ, cuối cùng vẫn không thể giấu diếm quá lâu, dù sao Thao Thiết Cốc cũng có rất nhiều trưởng lão đến từ các thế lực khác.
Bọn họ chỉ phân tích phỏng đoàn một chút chắc chắn có thể biết bên trong tt đường có bí ấn, cho nên vô số cường giả đã chen chúc hướng về phía tt đường.
Cầm đầu là một vị Đại Năng cường giả, khí tức của hắn hung ác nham hiểm, sắc mặt ngưng đọng, khi bọn hắn xuyên qua tt đường nhìn thấy con đường thứ mười mỗi người đều trở nên vô cùng hưng phấn.
Bọn họ nhao nhao đi về phía trước cuối cùng cũng tiến vào trong, nhìn thấy cung điện vàng chói lóa.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều điên cuồng.
Cột sáng màu trắng chính là phát ra từ cung điện này, xông thẳng tới chân trời.
Mọi thứ họ nhìn thấy bên ngoài thực ra chỉ là màn trình diễn, còn những thứ khác trong lòng đất.
Trong đáy hồ Lạc Nhật lại tồn tại một cung điện vàng lớn như thế này.
Trước cung điện có không ít người, rất nhiều người đều nhìn thấy, hít sâu một hơi.
Khí tức Sở Trường Sinh uể oải, thở hồng hộc ngồi xếp bằng.
Tử Vân Thánh Nữ ai oán ngơ ngẩn ngồi dưới đất, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía cung điện.
Tiểu Bạch chống Chiến Thần côn, ngây người đứng nguyên một chỗ, tôm nhỏ ghé đầu vào hắn.
Trán Yến Vũ sưng to lên, cả người nằm trên mặt đất, hấp hối.
Mộc Chanh và Lưu Gia Lý thì ảo não đứng một bên.
Còn có Văn Nhân Thương đang uống rượu, và Mạc Lưu Cơ hở ngực.
Một đám kỳ quái tụ họp với nhau, làm tất cả mọi người xông tới đều sững sờ. Không phải truyền thừa ở trước mắt sao, sao đám người này không ra tay?
Chẳng lẽ bọn họ đang chờ đợi cái gì?
Đến lúc này rồi còn đợi cái rắm gì!
Có cường giả nghi hoặc, trong mắt toàn sự nghi ngờ, sau khi đánh giá một phen liền cất bước vào trong điện.
Chỉ chốc lát sau đã đi ra, mặt thì đen lại.
- Tại sao đồ vật đều bị hủy? Tên nào? Bỉ ổi?
Bọn họ không tin nổi, mỗi một tiểu điện đều vào kiểm tra, kết quả phát hiện ra mỗi tiểu điện đều giống như Điện Đao Công bị phá hư.
Rất nhiều người như bị táo bón.
Đại Năng cường giả cầm đầu cũng cảm thấy uất ức.
Chẳng lẽ truyền thừa mà bọn họ tìm đến không thể đụng vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác thu hoạch được sao? Nhìn thấy người khác vô tư chiếm được?
- Dùng thủ đoạn bình thường không có tác dụng, vậy chúng ta đánh vào đi!
Vị Đại Năng cường giả này mở miệng.
Ngay sau đó tất cả mọi người đều đồng ý, quát lên, giống như ủng hộ cách mà vị kia đã đề ra.
Nhưng mọi người đều nhìn nhau, vậy rốt cuộc ai mới là người ra tay?

Trong tay Bộ Phương nắm lấy Long Cốt thái đao, hắn dùng một dây nhung buộc tóc lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía người đeo mặt nạ kia.
Bóng người kia bắt đầu tỉ thí, Tinh Khí Thần cả người đều biến hóa lớn, nhất thời trong mắt đều là thần quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận