Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2063: Canh chua Phì Ngưu, Thạch Tượng Quỷ Vương lại vỡ nát (1)

Canh chua Phì Ngưu!
Không sai, món ăn lần này Bộ Phương định nấu chính là món này!
Là một món ăn cực kỳ phù hợp để kích thích vị giác của mọi người, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được.
Chọn lựa thịt mỡ Ma Ngưu tốt nhất, kết hợp với Hoàng lạt tiêu tương bí chế độc nhất vô nhị, sử dụng phương thức nấu ăn đặc biệt.
Món ăn này, nhất định sẽ rất ngon.
Trong quá trình nấu nướng, Bộ Phương đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Bởi vì hương vị của Hoàng lạt tiêu tỏa ra, vị cay nồng cùng với vị chua nhẹ làm vị giác bị kích thích, khiến cho mồm miệng Bộ Phương không kiềm chế được.
Lọc cọc lọc cọc.
Đổ từng miếng thịt Phì Ngưu đã được thái mỏng vào trong nồi
Nước canh sôi sùng sục, lập tức che lấp toàn bộ thịt lại.
Lấy rượu Hoàng Tuyền Nại Hà ra, đổ vào trong nồi nước sôi, hương thơm ngào ngạt của rượu lan tỏa ra làm nước canh càng thêm tinh khiết.
Sau khi thịt Phì Ngưu được đổ vào nồi, bắt đầu được nấu chín.
Chỉ trong chốc lát, trên bề mặt nước canh đã nổi lên không ít bọt.
Sau khi cẩn thận từng chút một vớt những lớp bọt ra khỏi nồi, lại tiếp tục quá trình nấu chín.
Rất nhanh, mùi thịt đã tỏa ra, đánh thẳng vào khứu giác của Bộ Phương.
Nhiệt khí cuồn cuộn, khi thể một đầu Ma Ngưu không ngừng nổi lên.
Bộ Phương lấy ra chiếc muỗng Thanh Hoa Từ, múc một muỗng nước canh.
Bởi vì có Hoàng lạt tiêu tương nên nước canh có màu vàng lấp lánh.
Thổi nhẹ một hơi, khiến cho nhiệt khí bay đi.
“Ực” một tiếng.
Bộ Phương liền uống một muỗng nước canh kia.
Một cỗ vị chua nhẹ lập tức lan tỏa ra khiến lông mày Bộ Phương không khỏi nhướng lên một cái.
- Quả nhiên là chỉ dựa vào Hoàng lạt tiêu tương thì vị chua vẫn còn hơi kém…
Bộ Phương cau mày một cái.
Sau đó, lấy một cái bình ra, nhỏ vào mấy giọt nước giấm hoa quả có màu nâu.
Giấm hoa quả này cũng là được Bộ Phương ủ, cực kỳ chua, sau khi nhỏ vào nồi lập tức hòa vào nước canh, biến mất không còn dấu vết.
Hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt chữ điền của Bộ Phương hiện lên vẻ hài lòng.
Lại múc một muỗng nước canh nữa, thổi bay nhiệt khí, uống vào miệng.
Một mùi chua khiến người ta rùng mình lập tức tràn ngập trong khoang miệng.
Sau khi rùng mình thì một cảm giác khiến người ta thoải mái ùa đến.
Loại cảm giác này khiến đôi mắt của Bộ Phương cũng trở nên sáng ngời.
Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.
- Hoàn mỹ.
Bộ Phương nói khẽ.
Sau đó, hắn tắt lửa đi.
Nồi nước sôi trào cũng dần an tĩnh lại.
Lấy ra một cái bát lớn Thanh Hoa Từ.
Múc món ăn trong nồi Huyền Vũ ra, đổ vào trong bát Thanh Hoa Từ, nhiệt khí nồng đậm lập tức bốc lên.
Đặt nấm kim châm lên bát.
Bày từng cây nấm lên, trang trí sao cho thật đẹp mắt.
Từng miếng thịt Phì Ngưu chìm nổi trong bát nước canh, thịt bò non mềm tinh tế được thái rất tỉ mỉ, nhiệt khí không ngừng tỏa ra trên từng miếng thịt.
Bởi vì nhiễm màu sắc của nước canh cho nên có màu vàng rực rỡ, nhìn qua trông rất ngon.
Nấm kim châm được bày lên lại càng tăng thêm mỹ cảm cho món ăn, lại càng tỏa ra sức hấp dẫn mê người.
Ầm ầm!
Thiên Khung Chi Thương.
Lôi đình bắt đầu khởi động.
Từng đạo lôi đình rất nhanh đã đập xuống.
Bộ Phương dùng thân thể ngạnh kháng, ngăn trở lại toàn bộ lôi đình.
Trong sơn cốc.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đang nằm trên giường, xoa xoa khuôn mặt sưng phù của mình, đột nhiên nheo mắt lại, nhìn về sơn cốc ở phía xa xa.
Lôi đình ở đó khiến hắn chú ý.
- Lại là linh thú mắt mù kia độ kiếp trong địa bàn của bản Đại Thánh.
- Thôi quên đi… Ngoại hình của bản Đại Thánh lúc này không thể tùy tiện ra mặt được, tha cho tên tiểu tử kia vậy…
Hoàng Tuyền Đại Thánh xoa xoa mặt, rầu rĩ nói.
“Cái tên gia hỏa trong Thanh Đồng cung điện kia thật là đáng giận, đạo lý đánh người không đánh vào mặt cũng không hiểu.”
Hắn thở dài một hơi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nằm trên giường, lấy Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo ra, đùa nghịch trong tay.

Rầm rầm…
Lá cây dao động.
Các cường giả Minh Ngục rơi xuống đất, mỗi một tên đều nhìn lôi phạt trên Thiên Khung đang chậm rãi tản đi, sắc mặt ngưng trọng.
- Độ kiếp?
Trương Hiên trầm tư hỏi.
- Không sao… Chỉ là lôi phạt của món ăn bình thường thôi. Nhưng mà món ăn này hình như không tầm thường, vậy mà lại đạt tới Bát Trọng Lôi Phạt…
Lữ Dương của Minh Trù Nhất Mạch đối với những lôi phạt này rất quen thuộc.
Là một thiên tài Minh Trù Nhất Mạch, nấu nướng mới là sở trường của hắn. Nhưng muốn hắn dẫn động Bát Trọng Lôi Phạt, hắn cũng không làm được.
- Mùi gì vậy… thơm quá!
Cường giả Giác Thú Nhất Mạch động động cái mũi, lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ngửi thấy mùi vị kia khiến miệng hắn không khỏi nuốt nước miếng.
- Chẳng là đầu bếp Tiên Trù Giới nấu ăn?
Các cường giả Minh Ngục đều liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc không hiểu trong đôi mắt đối phương.
Nấu ăn ở chỗ này?
Hoặc là nói rằng hắn nghĩ mình lấy được ngọc bàn là đã an toàn rồi nên nấu nướng để ăn mừng?
- Đi… Chúng ta qua đó xem tiểu tử kia rốt cuộc đang làm trò gì?
Trương Hiên lạnh lùng nói.
Sau đó, đoàn người lại bắn ra một lần nữa.

Xoạch.
Tiểu Hồ nhìn canh chua Phì Ngưu, miệng mở ra lần nữa, nước miếng không ngừng chảy xuống…
Ngọc bàn được nó nắm trong tay.
Trong miệng phát ra tiếng kêu không thể chờ được nữa.
- Được rồi… không cần gấp.
Bộ Phương nhìn bộ dáng không chờ nổi của Tiểu Hồ, không khóe nhếch khóe miệng lên, đưa tay xoa đầu nó.
Bộ Phương lấy một đôi đũa ra, gắp một miếng thịt Phì Ngưu lên.
Thổi một cái, sau đó đưa thịt Phì Ngưu cho Tiểu Hồ.
Tiểu Hồ há miệng ra, liền nuốt vào trong miệng.
Tiếng chóp chép trong miệng vang lên.
Chóp chép chóp chép!
Thịt Phì Ngưu vừa vào miệng.
Đôi mắt của Tiểu Hồ nhất thời híp lại, lông hồ ly toàn thân đều dựng ngược lên, không ngừng run rẩy.
Hiển nhiên là bị vị chua của canh chua Phì Ngưu làm cho rùng mình.
Bộ Phương nhìn bộ dáng của của Tiểu Hồ Ly, khóe môi không khỏi cong lên.
Tên nhóc này…
Thậm chí Bộ Phương tinh mắt nhìn thấy khóe mắt Tiểu Hồ Ly có một giọt nước mắt chảy ra…
Đây là bị chua đến khóc luôn à?
Bộ Phương xoa xoa đầu Tiểu Hồ. Mặc dù rất chua nhưng nó vẫn tiếp tục nhai xong rồi nuốt xuống.
Trong nháy mắt khi nuốt vào, lập tức cảm nhận được vị thịt bò mềm mại theo cổ họng tràn vào trong bụng. Tiểu Hồ Ly cảm thấy mình đều trở nên trong suốt!
- Được rồi… Nếm thử hương vị ra sao là được rồi. Lần sau lại nấu cho ngươi, hôm nay canh chua Phì Ngưu này còn có tác dụng của nó.
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Hồ, không nhìn ánh mắt đáng thương muốn ăn thêm của nó.
Tất nhiên, chính Bộ Phương cũng không nhịn được gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
Vị chua lập tức khuếch tán ra, hương vị kia khiến toàn thân Bộ Phương đều hơi run rẩy.
Trên chóp mũi, dường như có mồ hôi rịn ra.
Cảm giác kia… thật là sướng!
- Tiểu Hồ, ngươi đặt ngọc bàn này giữa hai đại khối đầu(*) kia đi…
Bộ Phương nhìn Tiểu Hồ nói.
Đôi mắt Tiểu Hồ sáng lên, sau đó kêu lên hai tiếng.
Nó quăng ngọc bàn lên, cái đuôi hồ ly vung lên, sau đó mạnh mẽ ném ngọc bàn lên.
Ngọc bàn hóa thành một đường cong tuyệt đẹp, rơi vào giữa Thạch Tượng Quỷ Vương.
Ngọc bàn rơi xuống lập tức khiến đôi mắt của hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương sáng lên.
Ngay sau đó, hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương liền nhìn chằm chằm không dời vào ngọc bàn này.
Dường như đang nghĩ xem đây là cái đồ chơi gì.
Một tôn Thạch Tượng Quỷ Vương bỗng nhiên giơ chân lên rồi đạp xuống, “rầm” một tiếng…
Mặt đất rung động dữ dội.
Khóe miệng Bộ Phương co giật một cái.
May mắn là ngọc bàn này được chế tạo bằng nguyên liệu đặc biệt nên không bị giẫm nát bởi một cước này của Thạch Tượng Quỷ Vương.
Sau đó, tinh thần lực của Bộ Phương bắt đầu khởi động.
Trong tinh thần hải, thần niệm khuếch tán ra.
Ong…
Chén canh chua Phì Ngưu trong tay kia dưới sự khống chế của tinh thần lực của Bộ Phương, chậm rãi bay về phía giữa hai tôn Thạch Tượng Quỷ Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận