Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 462: Ngươi nhìn ta thì ngươi mang thai được sao?

Ngươi nhìn ta thì ngươi mang thai được sao?
Mặt đất trên đảo nhỏ liên tục vỡ nát, đá vụn cuồn cuộn, có dung nham nóng chảy từ bên trong lan tràn ra, đốt cháy cây cối.
Một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, bị hủy diệt với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
Bộ Phương cầm thái đảo tỏa ánh kim sáng chói, ngưng trọng nhìn bốn phía xung quanh.
Ánh mắt hắn đang tìm kiếm mục tiêu của chuyến đi đến đây, hắn cần phải tìm được Hóa Long Cốt Thảo trước khi hòn đảo bị hủy diệt.
Đảo nhỏ này là đảo có linh khí nồng nặc nhất trong số tất cả các đảo ở đây.
Vì vậy Bộ Phương tin rằng, Hóa Cốt Long Thảo ở trên hòn đảo này, nhưng nó ở đâu thì Bộ Phương không biết.
Mass bị đè xuống đánh, Huyền Bi Đại Sư uống đan dược vào, giống như một con gà chọi, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.
Lão nhân này luôn khiêm tốn, nay bạo phát ra sức chiến đấu kinh khủng, làm cho tất cả mọi người ngây ngốc nhìn.
Dù sao cũng là cường giả Thần Cảnh ba gông xiềng chí tôn, nhục thân cực kỳ cường hãn, khí huyết cuồn cuộn.
Cho dù hắn có già đi nữa, vẫn cực kỳ cường hãn.
Mass bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người bị nổ tung nhiều nơi, tiên huyết bắn tung tóe, khóe miệng nôn ra máu, ánh mắt đỏ đậm.
Huyền Bi đại sư híp mắt nhìn Mass, dẫm chân mạnh một cái, khí thế càng kéo lên, càng cường hãn hơn.
Khí huyết cuồn cuộn như rồng rít gào.
Rống!
Cự thú nham thạch giống như nhận được chỉ thị nào đó, đồng thời phát động công kích, nghiền ép về phía những người còn lại.
Một chưởng giơ lên, chụp mạnh xuống, muốn đập cho những người còn lại thành đống thịt nhão.
Nhưng những người còn sống đều là tinh anh có thực lực mạnh, bọn họ không dễ dàng bị đập chết như thế.
Bộ Phương cầm thái đao long cốt, khí tức trên người bá đạo vô biên.
Ông…
Cuối cùng Tiểu Bạch cũng di chuyển, đôi mắt lóe lên màu tím, áo giáp trên người cũng sáng lên.
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, kèm theo sóng khí cuồng bạo.
Một trận pháp đại pháo lớn ầm ầm bắn ra, trực tiếp đụng vào trên quái thú nham thạch.
Cự thú bị pháo nổ mất một cánh tay.
Phanh phanh phanh.
Tiểu Bạch hóa thân thành pháo đài hình người đứng yên, trên người nó lóe lên năng lượng điên cuồng.
Tiểu Bạch cứng rắn đập nát một cự thú.
Người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Đặc biệt là người Khôi Tông.
Đây là lần đầu tiên bọn họ quan sát kỹ khôi lỗi vũ khí giải quyết phiền phức này, không ngờ khôi lỗi này lại mạnh mẽ như vậy.
Còn mạnh hơn cả thi khôi của bọn họ.
Chủ yếu là nhờ trận pháp đại pháo kia quá mạnh.
- Sao khôi lỗi có thể vẽ ra được trận pháp đại pháo? Năng lượng để thôi động trận pháp này được lấy từ đâu? Vô lý!
Một vị cường giả Khôi Tông sợ hãi rống lên, trong mắt là sự không thể tin nổi.
Cuồng phong gào thét, một cự thú bị đập nát vụn, hóa thành nham thạch vung vãi đầy đất.
Những người khác thì trải qua sự khiếp sợ lúc đầu, đều đã phục hồi lại tinh thần, dùng sức chiến đấu cường đại nhất của mình ra.
Những người này đều là tinh anh trong những thế lực đứng đầu.
Mặc dù bọn họ không phải người mạnh nhất, nhưng đều là yêu nghiệt có thiên phú cực cao, không ai là kẻ yếu.
Tiếng nổ vang vong, cả hòn đảo nhỏ bị đánh cho chìm xuống.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn phun tung tóe!
Mass bị Huyền Bi Đại Sư đánh một chưởng rớt xuống biển, tạo thành ngọn sóng ngập trời.
Cuộc chiến cứ như vậy mà kết thúc.
Cô lỗ lỗ.
Bỗng nhiên có một chùm sáng từ sâu trong đảo nhỏ bùng lên.
Tia sáng phóng lên cao, giống như ngưng tụ thành một cột máu, hư ảnh cự tháp huyết sắc hiện lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tháp lớn.
Trong lòng nhịn không được sự kích động.
Đó là cơ duyên mà bọn họ tìm kiếm!
Cự tháp huyết sắc tràn ngập sự mê hoặc, làm cho mọi người vô thức phóng về phía nó.
Chỉ một lát sau, bóng người của bọn họ đã hoàn toàn biến mất.
Bộ Phương cất thái đao về, hắn thở dài một hơi, toàn bộ đảo nhỏ tràn ngập khói lửa, bốc cháy khắp nơi, hoàn toàn không tìm được Hóa Cốt Long Thảo.
Lẽ nào Hóa Cốt Long Thảo trong cơ duyên kia?
Bộ Phương cau mày nhìn về cự tháp huyết sắc khổng lồ kia, nhưng không biết vì sao, lúc Bộ Phương nhìn thấy cự tháp, trong tiềm thức hắn có cảm giác chán ghét nó.
Hắn không muốn tiếp xúc đến ngọn tháp này.
Bộ Phương hít sâu một hơi, trong miệng tràn ngập mùi cháy khét của ngọn lửa phía trước.
Mặc dù trong lòng hắn không muốn đi, nhưng trên đảo đã thành phế tích, nếu muốn tìm Hóa Cốt Long Thảo thì hắn chỉ có thể đi vào bên trong.
Vì vậy, Bộ Phương cũng bước vào.
Ánh mắt Tiểu Bạch lóe lên, đi phía sau hắn.
Ở phía xa có một cái rãnh lớn.
Cái rãnh rất kỳ lạ, dung nham nóng chảy cuồn cuộn bị cái rãnh chia làm đôi, lộ ra một lối đi chính giữa.
Mọi người đi từ cái rãnh đó vào bên trong.
Trong rãnh, hình như có một ánh mắt tham lam đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
….
Trong đại dương sóng lớn, một cổ thuyền đen kịt chậm rãi chạy trên mặt nước.
Xung quanh cổ thuyền là sương mù trắng xóa, không nhìn rõ xung quanh.
- Đại tỷ, ngươi thả ta ra đi! Ta là người có gia đình, hái dưa xanh không ngọt đâu! Ngươi ép buộc ta như thế, hai chúng ta sẽ không hạnh phúc!
Trong U Minh Thuyền, Nam Cung Vô Khuyết kêu rên thê thảm.
Hắn bị một luồng nội lực ép chặt trên ván thuyền không thể nhúc nhích, chỉ có thể há miệng gào lên.
Một đôi chân dài thẳng tắp cứ vậy mà xuất hiện trước mặt hắn, đôi chân dài của mỹ nhân, nhưng Nam Cung Vô Khuyết không hề có tâm tình thưởng thức.
U Minh Nữ đạm mạc đứng đó, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Nam Cung Vô Khuyết.
Nhìn cho hắn sợ run người.
Nam Cung Vô Khuyết uất ức, nhưng nữ nhân kia cứ nhìn chằm chằm hắn, làm hắn sợ muốn chết.
Ngươi nhìn ta thì ngươi mang thai được sao?
U Minh Nữ không nói lời nào, Nam Cung Vô Khuyết lại tiếp tục ồn ào, hắn không biết nữ nhân này bắt hắn về đây làm gì.
Nhưng hắn biết bên trong khoang thuyền toàn là xương cốt.
Những bộ xương kia lạnh lẽo, tràn ngập tử khí, tuyệt đối không tốt lành gì.
- Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm đi!
Hét cả ngày, giọng nói của Nam Cung Vô Khuyết cũng nghẹn lại, cuối cùng hắn buông thả, nằm yên với khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc.
U Minh Thuyền vẫn tiếp tục chạy, phiêu đãng trong bí cảnh.
Không biết muốn đi về nơi nào.
Bỗng nhiên, nữ nhân đứng đầu mũi thuyền hơi run lên.
- Mùi của trứng phượng hoàng?
Nàng nỉ non một câu, sau đó cả người giống như sống lại, chậm rãi đi lại trên thuyền.
Cuối cùng, trong ánh mắt chết không còn gì luyến tiếc của Nam Cung Vô Khuyết, nàng ghé lên mặt hắn liếm vài cái.
Mẹ nó! Ngươi khinh bạc ta như vậy là phải phụ trách đấy?
Nam Cung Vô Khuyết rơi lệ đầy mặt.
Sau khi liếm Nam Cung Vô Khuyết hai cái, có hắc khí chui vào trong cơ thể Nam Cung Vô Khuyết, còn nữ nhân kia thì đứng lên, cửa buồng thuyền mở ra, nàng chậm rãi đi ra ngoài.

Bên dưới đảo nhỏ có không gian lớn đến vậy.
Trong không gian này, có một cự tháp huyết sắc lẳng lặng đứng trên cao.
Bây giờ không phải là hư ảnh, mà chính là huyết tháp chân chính.
Bộ Phương nhìn cự tháp, ánh mắt cứng lại, hắn cảm thấy cái tháp này hơi quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng lúc này lại không nhớ ra.
Cự tháp huyết sắc tỏa ra khí tức huyền ảo, trên đó khắc đầy văn lộ, văn lộ tỏa ra ánh sáng xinh đẹp làm say lòng người.
Chí ít, ngoài Bộ Phương ra, những người khác kìm không được đi gần về tháp lớn.
Giống như có một cỗ lực lượng vô hình hấp dẫn bọn họ.
Kỳ quái.
Ánh mắt Bộ Phương cứng lại.
Hắn nhìn về phía phía trước, vì Dương Mỹ Cát có tu vi yếu nhất, hoàn toàn không cưỡng lại được sự hấp dẫn kia, vô thức đi về huyết tháp.
Cự tháp như một ác ma há chiếc miệng rộng, muốn thôn phệ mọi người.
Bộ Phương và Dương Mỹ Cát cũng được xem như là có quen biết, hắn không thể nhìn Dương Mỹ Cát cứ chết đi như vậy?
Trong lòng Bộ Phương hơi do dự, cuối cùng khẽ động, Nồi Huyền Vũ lơ lửng trong tay hắn.
Hắn đúng là vẫn còn mềm lòng.
Hắn đánh chân khí vào Nồi Huyền vũ, sau đó một tay cầm nồi, lui về sau một bước.
Bộ Phương hít sâu một hơi, ném Nồi Huyền Vũ lên.
- Đi!
Nồi Huyền Vũ xoay tròn bay nhanh ra, biến lớn trên không trung, cuối cùng to thành quả núi, ầm ầm đập vào cự tháp huyết sắc.
Đông!!
Nồi Huyền Vũ đập xuống cự tháp, tạo ra tiếng ầm ầm bạo hưởng, toàn bộ không gian run lên.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn kịch liệt.
- Đáng chết! Phá hư chuyện tốt của ta, giết!!
Một tiếng rít gào vang vọng.
Trên huyết tháp hiện lên một bóng người, đó là một người bị tiên huyết quấn quanh, mùi máu tươi nồng nặc.
Một đôi mắt lạnh băng nhưng luống cuống, nhuốm đầy sát khí.
Nồi Huyền Vũ bay về trong tay Bộ Phương.
Một nồi này, Bộ Phương phải dùng nửa chân khí trong cơ thể.
Hắn vội vàng lấy bánh bao hải lệ từ túi không gian ra ăn để khôi phục chân khí, ăn hai ba cái mới mất đi cảm giác trống rỗng kia.
Một tiếng nổ vang lên.
Cự tháp huyết sắc bị nồi Huyền Vũ đập cho run lên.
Lực lượng vô hình tan biến, mọi người cũng hồi phục lại tinh thần.
Ai cũng toát mồ hôi lạnh cả người.
Đặc biệt là Dương Mỹ Cát, nữ nhân này suýt chút nữa bước vào trong dung nham.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, suýt chút nữa nàng bị dọa cho hồn bay phách tán.
Một nữ hán tử cao to, nói khóc là khóc ngay, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, xem ra là bị dọa sợ.
Luyện đan sư ba vân, Huyền Bi Đại Sư đánh ra một luồng chân khí, kéo Dương Mỹ Cát về bên cạnh mình, trong mắt lão đầu này cũng tràn ngập sự kinh hãi.
Bởi vì ngay cả hắn cũng trầm mê trong lực lượng kỳ lạ này.
Nếu không phải Bộ Phương đánh đến, có khả năng tất cả mọi người đều phải chết!
- Đó là Tháp Tu La! Thần khí của Tu La Cổ Thành! Trong truyền thuyết, nó bị đánh vỡ rồi lưu lạc ra khắp đại lục Tiềm Long?
Huyền Bi Đại Sư kinh hãi quát lên.
Thảo nào cường giả Tu La Cổ Thành lại đến Thiên Lam Thành, không ai ngờ rằng thần khí của Tu La Cổ Thành lại ở trong bí cảnh Vân Hải.
Huyết nhân chạy như bay xung quanh Tháp Tu La, máu liên tục tuôn trào.
Đôi mắt lạnh như băng của hắn nhìn Bộ Phương đang ăn bánh bao hải lệ, sát ý lạnh như băng tuôn trào.
- Chỉ thiếu chút nữa thôi! Thiếu một chút nữa thôi là có thể làm cho Tháp Tu La sống lại!
Huyết nhân gầm thét.
Cũng vì vậy, sát ý của hắn nhằm vào Bộ Phương mới nồng nặc như thế.
Nếu không vì Bộ Phương, tất cả mọi thứ đã diễn ra theo kế hoạch của hắn.
Hắn rít lên một tiếng, huyết vụ bên cạnh sôi trào, hóa thành một chưởng huyết sắc lớn đánh về phía Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận