Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2470: Mùi thơm của hàu biển chiên bay lên tận tảo triều! (2)

Notice: Undefined offset: 174
Không thẹn là Thần Trù có hóa giải Phong Ấn Truyền Thừa của Thiên Thần thượng cổ.
Kiểu trù nghệ không tầm thường này, không phải là kiểu mà những Địa Cấp Thần Trù kia có thể học được.
Lộc cộc.
Hạ Thiên hít sâu một hơi, ngửa đầu khoe cái cổ trắng đến phát sáng ra.
Nàng không che giấu dung nhan của bản thân, vẻ đẹp tuyệt mỹ có vài phần giống với Mộc Hồng Tử, đẹp đến mức khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Giờ phút này lại bị mỹ thực dụ dỗ, khiến cho khuôn mặt càng thêm mờ ảo thu hút người nhìn.
Đẹp và ngon.
Có lẽ là kiểu như vậy.
Một nhóm thực khách đứng bên ngoài nhìn đã muốn đờ đẫn cả người.
Có mỹ thực, có mỹ nhân, bữa ăn này ở tửu lâu… là tiên cảnh sao?
Nhóm người ngây ra như phỗng.
Ở hoàng cung Thần Triều.
Thần Hoàng ngồi ở trên cao.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám quần thần ở bên dưới.
Hôm nay mở tảo triều chính là vì muốn chấn chỉnh lại toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới. Có một vài sự việc rối loạn cần phải làm rõ. Cần phải sắp xếp mọi việc ổn thỏa trước khi kiếp nạn đến.
Phòng trừ khi kiếp nạn xảy ra, mọi chuyện lại vỡ lở.
Một vài gia tộc còn có tâm tư độc ác thì cần phải thanh trừng, những tâm phúc của Hoàng Phi dựng nên thì phải loại bỏ.
Quan trọng nhất…
Hắn muốn điều động cường giả đi tìm và giết chết sinh linh kỳ lạ này, sinh linh đáng sợ mà suýt nữa đã giết hắn.
Sinh linh này làm cho Thần Hoàng cảm giác được nguy hiểm đang cận kề.
Cảm giác như sinh linh này mang đến đại nạn cho Thần Triều, kiếp nạn của Thần Hoàng sắp đến rồi, cho nên loại dự cảm như thế này chắc chắn sẽ không sai.
Vì vậy hắn cần tranh thủ ngay lúc sinh linh kỳ lạ đó còn chưa sinh sôi nảy nở thì giết chết chúng, loại bỏ mối nguy hại tiềm tàng!
Đột nhiên Thần Hoàng ngừng lại, nhướn mày, liếc nhìn một lượt phía dưới, hỏi:
- Bình Dương Vương vẫn chưa đến sao?
Tiếng nói như sấm truyền, ầm ầm vang dội.
Tên Hổ Bình Dương này, không coi Hoàng Thượng ra gì à? Từ khi nào mà hắn ta lại to gan lớn mật như thế?
Đôi mắt của Thần Hoàng lập lòe, nghĩ thầm trong đầu.
Hắn vừa dứt lời.
Có một bóng người nhanh chóng xuất hiện bên ngoài hoàng cung, một đường vọt thẳng đến chính diện cửa cung.
Bình Dương Vương la lên:
- Hoàng Thượng, Lão Thần tới rồi!
Tiếp đó bước vào bên trong cung điện.
Trong tay hắn ta còn mang theo một miếng hàu biển chiên.
Chăm chút cẩn thận, dáng vẻ như chỉ sợ con hàu biển rơi ra mất.
Nếu xảy ra chuyện đó sẽ khiến trái tim hắn ta tan vỡ mất.
Hắn bước vào hoàng cung, vừa mỉm cười gật đầu chào hỏi các lão bằng hữu đã lâu không gặp.
Vừa đi về vị trí của bản thân.
Hương thơm ngào ngạt phát ra từ chỗ của Bình Dương Vương tản đi khắp phòng.
Lại rong chơi nữa rồi.
Nhóm đại thần trong Thần Triều đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vô thức sờ mũi.
Khịt khịt khịt.
Một vị đại thần hít mũi vang lên tiếng khịt khịt.
Cả nhóm người cùng hít, làm cho tiếng khịt khịt vang lên rõ ràng hơn.
Bọn họ nghĩ chắc có hiểu nhầm gì cho nên khi quan sát vẻ mặt Thần Hoàng vẫn lạnh nhạt như cũ thì không dám hít sâu hơn.
Nhưng vẫn nghiêng mặt đi, hít hà mùi thơm.
Một vị đại thần ngơ ngác, râu tóc bạc trắng rung lên, nói
- Thơm… thơm quá đi!
Có vị Vương gia nọ nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm: “Mùi hương gì đây? Tên nhóc Hổ Bình Dương kia lại mang cái gì vào tảo triều thế?”
Thần Hoàng ngồi tít trên cao, hắng giọng một cái:
- Ẹ hèm.
Trong lòng các đại thần khẽ run, không dám rục rịch gì nữa.
Thần Hoàng nói:
- Được rồi, chúng ta tiếp tục tảo triều.
Hắn liếc mắt nhìn Bình Dương Vương một cái.
Bình Dương Vương tranh thủ bày ra thái độ thành khẩn, cười tươi rói nhìn Thần Hoàng.
Thần Hoàng không thèm quan tâm Bình Dương Vương, bắt đầu khai triều.
Thần Hoàng tiếp tục triển khai nội dung trong buổi tảo triều.
- Loại sinh linh kỳ lạ kia rất có hại đối với Thần Triều, là loại không quan trọng nhưng chúng sinh sôi rất nhanh, nếu hàng ngàn hàng vạn sinh linh kỳ lạ đó tấn công Thần Triều thì đối với Thần Triều mà nói, đó là một tai…
- A…
Thần Hoàng đang nói được một nửa, thì bỗng nhiên có âm thanh rên rỉ đâu đó vọng lên.
Bầu không khí thoáng vẻ xấu hổ.
Ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn lên người vị Bình Dương Vương này.
Ở đó, Bình Dương Vương đang cầm miếng hàu biển chiên, cắn xuống một miếng.
Thần Hoàng im lặng.
Có điều vì duy trì không khí trang nghiêm của buổi tảo triều mà không nói thêm gì.
Hắn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:
- Vấn đề tai nạn này, chúng ta nhất định phải tìm cách giải quyết sớm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của Thần Triều…
- A.
Lại là tiếng rên rỉ vang lên, cắt ngang câu nói của Thần Hoàng.
Một lần nữa, ánh mắt mọi người lại tập trung trên người của Bình Dương Vương. Đúng lúc nhìn thấy hắn ta đang cắn ngập xuống miếng hàu biển chiên, hàu biển chiên nóng hôi hổi trong tay hắn ta phát ra mùi thơm và khí nhân uân rất rõ.
Một con hàu biển tươi ngon mọng nước đang rung rinh, nước từ trong cơ thể của nó bắn ra.
Sinh cơ dồi dào, mùi thơm và cả khí nhân uân ngập tràn.
Ừng ực.
Lục cục, lục cục.
Nhóm đại thần nhìn cảnh tượng này mà cảm giác cái bụng đang sôi lên, phát ra cả tiếng.
Khóe miệng Thần Hoàng khẽ giật, sờ lên vị trí dạ dày của bản thân.
Bình Dương Vương nuốt nốt miếng hàu biển chiên vào bụng, ánh mắt mê say, phát ra cả âm thanh:
- Ực.
Hắn ta vẫn đang chìm đắm trong mỹ vị của hàu biển chiên… Không cách nào tự kiềm hãm được.
Đột nhiên.
Cơ thể của Hổ Bình Dương chấn động.
Chỉ kịp cảm nhận thấy một luồng áp lực mờ nhạt phóng ra, suýt chút nữa ép chặt hắn ta xuống mặt đất.
Hổ Bình Dương ngẩn ra.
Ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt của vị Thần Hoàng ngồi tít trên cao kia như có bão giông, Cửu Long gào thét.
Rầm một tiếng, Thần Hoàng vỗ một chưởng xuống tay vịn của chiếc ghế:
- Hổ Bình Dương!
- Ngươi thật sự cho rằng Hoàng Lão không động được vào đao à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận