Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2587: Luôn có người muốn hại trẫm (1)

Thần Trù Cung.
Nơi có phong ấn Thượng Cổ Thiên Thần.
Bộ Phương mặc trường bào trắng, chắp tay nhìn phong ấn kia, ánh mắt nhàn nhạt. Sau phong ấn kia có gì Bộ Phương rất hiếu kỳ nhưng cũng không quá nóng vội. Chờ hắn trở về từ Thần Triều Thái Thản có thời gian sẽ từ từ phá giải phong ấn này.
Truyền thừa của Thượng Cổ Thiên Thần còn có thể là Truyền Thừa Thần Thông. Đương nhiên Bộ Phương sẽ không bỏ lỡ.
Hạ Thiên đứng sau lan can, nhìn Bộ Phương đang trầm tư, ánh mắt nàng có chút phức tạp. Đồ làm bếp bị hủy, lại gặp phải sự chèn ép của Thiên Thần, thiên tài yêu nghiệt khi xưa bây giờ lại trở nên yên lặng như vậy sao…
Nhưng Bộ Phương vẫn là Cung Chủ của Thần Trù Cung, cùng hưởng vinh nhục với mọi người. Nếu có ai động tới Bộ Phương, Thần Trù Cung tuyệt đối sẽ không để yên.

Từng tia sáng tán đi, thân hình Bộ Phương đáp xuống. Hắn híp mắt nhìn bốn phía, chắc chắn Truyền Tống Trận đã hoàn thành việc dịch chuyển, vị trí mà hắn đang ở lúc này hẳn là Thần Triều Thái Thản.
Nhìn xung quanh, hắn đang ở một bãi đất hoang rộng lớn. Theo lời nói của Thần Hoàng Hạ Ấp, Thần Miếu của Thần Triều Thái Thản ngay ở gần đây, mà Tâm Thái Thản cũng ở trong đó.
- Tâm Thái Thản…
Bộ Phương thở dài một hơi, đó chính là mục tiêu của hắn.
Bộ Phương chắp lấy tay bước về phía tòa thành tràn ngập phong cách cổ xưa mà lại vô cùng nguy nga ở phía trước.
Thần Triều Thái Thản không giống với Thần Triều Hạ Ấp. Vị trí của Thần Triều Thái Thản có chút hoang vu, lại có nhiều đá lởm chởm và địa thế hiểm trở. Điều này cũng tạo nên phong tục dân gian đơn giản và khốc liệt của Thần Triều Thái Thản.
Người dân ở đây đều ăn mặc một cách phóng khoáng, nam để trần nửa người trên, trên thân vẽ những hoa văn kỳ dị, nữ tử thì mặc những bộ y phục từ da thú. Mà da thịt của người Thần Triều Thái Thản màu đen, có chút hung hãn. Đương nhiên cũng chỉ là những người có huyết mạch chính của Thần Triều Thái Thản.
Theo sự phát triển của thời đại, trong Thần Triều Thái Thản có không ít người của Thần Triều khác, như là Thần Triều Tiên Linh và Thần Triều Hạ Ấp, phát triển buôn bán với nhau. Cho nên Bộ Phương đi bộ trên đường cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác.
Triều Đô của Thần Triều Thái Thản vô cùng to lớn, kiến trúc ở đây nhìn cũng hùng hồn và có chút hung hãn. Tường thành cao ngất, đắp thành từ vạn cân đá to lớn. Trước cổng thành không có thủ vệ, Bộ Phương theo dòng người bước vào trong thành.
Không có thủ vệ giám sát, không có ai tới hỏi đến Bộ Phương. Bộ Phương cảm thấy có chút cổ quái, đường đường là Thần Triều Thái Thản, lực lượng thủ vệ lại không nghiêm ngặt như vậy sao?
Nào giống như Thần Triều Hạ Ấp, ba tầng trong ba tầng ngoài đều phải kiểm tra vô cùng tỉ mỉ.
Bộ Phương cau mày đi bộ trong Triều Đô, toàn bộ Triều Đô của Thần Triều Thái Thản vô cùng cổ quái, như là âm u đầy tử khí. Điều này vô cùng cổ quái. Mà đi bộ bên trong thành lại không hề ngửi thấy mảy may một chút nào mùi thơm của thức ăn. Chẳng lẽ người Thần Triều Thái Thản không thích ăn ngon à?
Cửa hàng, quán ăn không có lấy một quăn, đúng là có chút quái dị.
Dân lấy ăn làm đầu, ở nơi nào cũng như vậy. Thôi kệ, dù sao thì những điều này cũng không phải là điểm Bộ Phương cần chú ý. Chuyến đi tới Thần Triều Thái Thản lần này của hắn là vì nhiệm vụ tìm Tâm Thái Thản của hệ thống. Bộ Phương cũng không có một chút tâm tư nào mà suy nghĩ tới việc mở chi nhánh quán ăn ở đây.
Bởi vì không biết vì sao mà Bộ Phương có chút chán ghét đối với Thần Triều Thái Thản này.
Hắn chắp lấy tay, đi giữa dòng người cuồn cuộn, Bộ Phương cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng Bộ Phương quay đầu mấy lần đều không phát hiện được có ai đang theo dõi.
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm?
Trong nội tâm Bộ Phương không thể không dao động.
Sắc trời dần dần tối đi, Bộ Phương tìm một quán trọ ở trong triều.

Thần Triều Thái Thản, trong hoàng cung có một tiếng nổ vang vọng. Cửa cung điện đột ngột mở ra. Có một bóng người bước ra, đó là một nam tử, da màu đồng, đầu đầy tấc pháp. Đôi mắt nam tử đó lóe sáng.
- Thế mà phụ hoàng lại để đích thân ta đi bắt người? Một tên không phải người Thần Triều Thái Thản?
Đi sau nam tử này là hai thủ vệ, ánh mắt bọn họ đạm mạc, giống như không có một chút tình cảm nào.
- Một tên ngoại lai mà phải gióng trống khua chiêng như vậy? Từ khi Thái Sơn thúc chết, phụ hoàng hành sự càng ngày càng không thể nhìn thấu được.
Nam tử đó thở ra một hơi.
- Đế Tử điện hạ, bệ hạ hành xử như vậy đương nhiên sẽ có lý do riêng, ta chỉ cần chấp hành thôi.
Hai thủ vệ đứng sau nhàn nhạt nói, ánh mắt vô thần.
Nam tử này cũng là Đế Tử, là Đế Tử của Thần Triều Thái Thản.
- Thông tin của người kia các ngươi đã tìm được chưa?
Đế Tử Thái Thản bĩu môi.
- Thần Hoàng đã đưa thông tin rồi.
- Người này đến từ Thần Triều Hạ Ấp, là một yêu nghiệt đỉnh phong thế hệ trẻ tuổi của Thần Triều Hạ Ấp. Nghe nói người đó còn hơn cả Đế Tử của Thần Triều Hạ Ấp, trăm trận trăm thắng, thiên phú vô cùng yêu nghiệt. Lĩnh ngộ được ba đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, là đời sau của Thiên Thần mà người người dự đoán.
Một người nói.
Ánh mắt Đế Tử Thái Thản nhất thời co rụt lại. Lĩnh ngộ được ba đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường? Hắn cảm giác như khí huyết toàn thân mình đều muốn sôi trào lên.
- Sớm muốn mở mang kiến thức về yêu nghiệt của Thần Triều Hạ Ấp, đến Đế Tử của Thần Triều Hạ Ấp cũng bị đánh bại sao?
Đế Tử Thái Thản nói.
Thủ vệ gật gật đầu.
- Thú vị!
Đế Tử Thái Thản nắm chặt quyền, cơ bắp trên thân thể màu đồng của hắn cũng nổi lên.
- Đi… đi tìm hắn.
Đế Tử nói.
Một chiến thuyền thô kệch chậm rãi nhổ neo.
Đế Tử và hai thủ vệ lần lượt đi vào trong thuyền, chiến thuyền ầm vang hóa thành một tia sáng lóe đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận