Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 893: Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bất lực (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nam Cung Vô Khuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Nha.
Tròng mắt chậm rãi co rụt lại, biểu tình trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo quá mức, thậm chí còn trở nên đặc biệt khủng bố, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng được.
Sau khi Tiểu Nha nhận được sự cho phép của Nam Cung Vô Khuyết, đôi mắt lập tức híp lại, trong lòng rất vui vẻ.
Trên thế giới vẫn là còn nhiều người tốt.
Ngay sau đó, con bé vươn tay, bê bình vại sứ đựng Phật Nhảy Tường lên, miệng đột nhiên mở to, tạo ra độ lớn không thể tưởng tượng.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy, miệng cũng không tự chủ được mở to...
Soạt soạt.
Nam Cung Vô Khuyết mở to miệng, giống như có thể nuốt luôn hai quả trứng gà lớn.
Một vại Phật Nhảy Tường, hắn cũng chỉ ăn được một miếng móng heo, thế mà còn lại đều bị con bé này một hơi ăn hết, một giọt nước canh cũng không thừa lại.
"Đùng" một tiếng, tiểu nha đầu đặt vại Phật nhảy tường lên bàn, miệng phình phình, sau đó "bẹp" một tiếng, nuốt hết toàn bộ.
Đôi môi trở nên bóng nhuận vì dầu mỡ, Tiểu Nha đột nhiên dùng trường sam của Bộ Phương lau một chút lập tức trở nên sạch sẽ.
Tiểu nha đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy vui mừng ra mặt. Lông mi dài của Tiểu Nha nhấp nháy, mắt to quay tròn nhìn Nam Cung Vô Khuyết, cười nói:
- Ăn rất ngon, cảm ơn đại ca ca.
Nam Cung Vô Khuyết nghiêng đầu, há to miệng, nhìn Tiểu Nha, không thể không gật đầu:
- Haha… Muội vui vẻ là được rồi.
Lúc Nam Cung Vô Khuyết nói ra những lời này, tâm như rỉ máu.
Hắn vốn còn định chuẩn bị cái chén nhỏ... Cuối cùng thì sao? Chuẩn bị chén nhỏ làm cái gì?
Một chén nhỏ còn chưa đủ cho con bé này nhét kẽ răng nữa là, đồ tham ăn từ phương nào tới vậy trời.
Nam Cung Vô Khuyết có chút cạn lời khóe miệng giật giật, nhìn con bé như nhìn quái vật. Dường như Tiểu Nha phát hiện ra sự kinh ngạc trong mắt Nam Cung Vô Khuyết, lập tức ngượng ngùng gãi ót:
- Đại ca ca, thật ngại quá… muội ăn hết mất rồi.
Nam Cung Vô Khuyết bỗng nhiên híp mắt, trong đáy mắt dường như có tia sáng lóe lên, tiến đến bên tai Tiểu Nha, hỏi nhỏ:
- Không có việc gì, không có việc gì… muội vui vẻ thì tốt rồi. Đúng rồi, huynh mạo muội hỏi một câu… muội là con ngoài giá thú của lão Bộ phải không?
Hả?
Mặt Tiểu Nha ngơ ngác, lão Bộ là ai?
Nam Cung Vô Khuyết thần thần bí bí nói:
- Lão Bộ chính là Bộ lão bản ấy… cái người mặt lạnh phía trước muội kìa.
Tiểu nha đầu lập tức xua tay lia lịa nói:
- Hả? Không phải không phải...đại ca ca rất tốt với Tiểu Nha, nhưng cha mẹ Tiểu Nha đã sớm qua đời rồi...
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt, vẻ thần bí trên mặt lập tức rút đi, vươn tay vỗ nhẹ đầu con bé, trên mặt lộ ra một chút ý xin lỗi:
- Qua đời rồi sao...
Nam Cung Vô Khuyết xoa cái đầu vốn đã rất rối của con bé, nói:
- Ôi… cô bé đáng thương.
Tiểu Nha:
- ...
Nam Cung Vô Khuyết tiếp tục cùng Tiểu Nha nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý nói rất nhiều chuyện, nói từ nam ra bắc, nói tới con bé vẻ mặt ngơ ngác.
Đại ca ca này đầu óc không được bình thường sao, vì sao ta không nghe hiểu hắn đang nói cái gì?
Thật lâu sau, một hồi tiếng bước chân vang lên.
Từ trong phòng bếp, một bóng dáng gầy gò và mảnh khảnh hiện ra.
Trên tay hắn đang bưng món cơm chiên trứng, bước đi chậm rãi, chẳng mấy chốc đã đi đến trước mặt nơi tiểu nha đầu đang đứng.
Bộ Phương đặt món cơm chiên trứng nóng hôi hổi trước mặt con bé, liếc nhìn thoáng qua Nam Cung Vô Khuyết, khẽ gật đầu.
Bộ Phương nhìn vại Phật Nhảy Tường trước mặt Nam Cung Vô Khuyết, không khỏi mở miệng hỏi:
- Ăn xong rồi à?
Khóe miệng Nam Cung Vô Khuyết khẽ giật, đúng vậy… ăn xong rồi, kiểu ăn tốc độ siêu nhanh ấy.
Bộ Phương nói:
- Được rồi, ăn xong ngươi có thể rời đi, người phía sau còn đang xếp hàng kìa.
Nam Cung Vô Khuyết đột nhiên nhìn Bộ Phương với vẻ mặt bất bình:
- Lão Bộ, ngươi không cần làm như vậy được không, người ta còn muốn tâm sự với Tiểu Nha nhiều hơn, nói nhân sinh nói lý tưởng, nói về việc cùng nhau xây dựng tương lai tốt đẹp hơn.
Bộ Phương nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết liếm miệng, cuối cùng cười gượng một cái, chỉ vào thực đơn phía sau rồi gọi lung tung mấy món ăn.
Dù sao bây giờ hắn chính là gia chủ Nam Cung gia, không thiếu tiền.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, không nói tiếng nào, sau đó quay người lại một lần nữa đi vào phòng bếp, tiếp tục nấu ăn.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn bóng lưng của Bộ Phương, không khỏi lẩm bẩm:
- Kỹ năng nấu nướng của lão Bộ rất tốt, nhưng mà có chút mặt lạnh.
Tiểu Nha nghiêm túc nói:
- Đại ca ca là người rất tốt.
Nam Cung Vô Khuyết dở khóc dở cười, vỗ nhẹ đầu Tiểu Nha:
- Muội ăn đồ của muội đi… lão Bộ lại không phải cha già của muội, muội thay hắn nói điều hay làm gì chứ.
Tiểu Nha:
-...
Tuy nhiên, Tiểu Nha nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại với món cơm chiên trứng mà Bộ Phương đặt trước mặt con bé.
Cơm chiên trứng nóng hổi, hơi nóng hòa quyện với hương thơm và linh khí dày đặc lờ mờ từ giữa bốc lên, quấn quanh chóp mũi tiểu nha đầu, khiến cho bụng của tiểu nha đầu bất giác đói bụng.
Tiểu Nha cầm muỗng xúc từng muỗng cơm chiên trứng, cơm chiên trứng bị xé ra, mùi thơm nồng từ trong đó đột nhiên bắn ra, giống như một quả bom nổ, sóng nhiệt hoành hành.
Hương vị đánh sâu vào làm sợi tóc tiểu nha đầu không ngừng tung bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận