Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1061: Thần lưỡi bách vị, Mộc Chanh (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Yến Vũ chết.
Bị Sở Trường Sinh dùng một cây giáo đóng trên mặt đất, sau đó dùng một chưởng đập nát, máu tan vào hư vô.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh, kinh ngạc nhìn một màn này.
Một vị đầu bếp đẳng cấp của Thao Thiết Cốc ra đi như vậy, chết thành cái xác không hồn.
Rất nhiều người không rõ chân tướng sự việc. Không biết chính Yến Vũ đã phản bội Thao Thiết Cốc. Vị đầu bếp cực phẩm đứng đầu bảng thiết bia trù thế mà không phải là người Thao Thiết Cốc, chính là phản đồ.
Đối phương triệu hồi ra bóng người kia, có vẻ như Sở Trường Sinh có chút kiêng kị.
Nhưng mà mọi chuyện kịch tính thú vị cũng đã kết thúc.
Mọi người thấy cái bộ dạng cắn răng chảy nước mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp thì có chút im lặng. Bóng người kia có vẻ như không ai bì nổi, khí thế hùng hổ vậy mà bị tên kia chỉ một tay mà bóp nát.
Bộ Phương thì không để ý nhiều, chỉ là đối phương muốn kiếm chuyện. Nếu đối phương không nói muốn hắn chết, thì Bộ Phương cũng lười dùng Lạt Điều để câu dẫn Minh Vương Nhĩ Cáp, khiến hắn ra tay.
Cho dù bóng người kia mạnh mẽ đến mức nào, kết quả cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ. Trong nháy mắt đã bị Minh Vương Nhĩ Cáp bóp chết.
Kết thúc mọi chuyện, trù đấu thắng lợi. Giờ phút này Bộ Phương lại hoàn thành nhiệm vụ gần thêm một bước nữa.
Tiểu U, Tiểu Bạch và Minh Vương Nhĩ Cáp đều chậm rãi rời đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bên tai chỉ còn lại tiếng trả giá của Minh Vương Nhĩ Cáp đang ghé vào bên người Bộ Phương.
Sắc mặt Mộc Chanh ngưng đọng, nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, thở phào một hơi.
Trước khi rời đi, ánh mắt đầy ý tứ của Bộ Phương và câu nói kia làm toàn lông tơ trên thân người nàng dựng thẳng lên.
Kế tiếp chính là nàng?
Cuối cùng cũng đến lượt nàng trù đấu…
Đối với Bộ Phương, nàng lấy thân phận là một người đến quan sát trù đấu. Bây giờ lại phải trù đấu với Bộ Phương, nàng cảm thấy có áp lực rất lớn.
Nhưng áp lực này cũng không phải khiến nàng hoảng sợ, mà chính là khiến nàng thêm hưng phấn…
Hưng phấn đến mức hai chân đều hơi khẩn trương.
Mộc Chanh nàng cũng là một vị đầu bếp cực phẩm, xếp thứ hai trong bảng thiết bia trù. Đương nhiên, nếu như nàng muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất, thì rất dễ dàng.
Dù sao thì trù nghệ của Yến Vũ có chút phù phiếm. Tuy là có nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Lưu Gia Lý đứng bên cạnh Mộc Chanh, mở cuốn sách trong tay ra, thở nhẹ ra một hơi.
Hắn vươn tay vỗ nhẹ vào bả vai Mộc Chanh, ý chúc Mộc Chanh may mắn.
Từ khi trù đấu Bộ Phương này luôn thắng, chưa bại một trận nào. Tình thế này có chút khủng bố.
Mộc Chanh muốn chiến thắng Bộ Phương, có hơi khó khăn nhất định.
Đương nhiên, Lưu Gia Lý vẫn có chút hiểu biết về Mộc Chanh, đối phương là nữ tử duy nhất trong bảng thiết bia trù nhưng trù nghệ vô cùng khủng bố.
Bởi vì Mộc Chanh có linh lưỡi bách vị mà bất kể đầu bếp bình thường nào cũng hâm mộ.
Cái gọi là linh lưỡi bách vị chính là có thể nếm ra được mỗi một loại mùi vị của món ăn, đồng thời biết được độ mạnh của mùi vị, và độ nhạy cảm với mùi vị rất mạnh.
Có linh lưỡi bách vị, Mộc Chanh còn nắm trong tay một thanh Danh Đao còn nổi tiếng hơn Ảnh Trảm Đao của Yến Vũ, đó là Huyền Cơ Đao.
Đó không phải là một thanh Danh Đao cổ bình thường. Có vẻ như nó còn tồn tại trước cả Thao Thiết Cốc. Tuy nhiên mọi người biết Mộc Chanh có thanh Danh Đao này nhưng chưa từng thấy nàng sử dụng qua.
Lưu Gia Lý cũng có chút hiếu kỳ, không biết Bộ Phương có thể làm cho Mộc Chanh xuất ra thanh Danh Đao đó không.
Phong cách món ăn của Mộc Chanh cũng vô cùng tinh xảo, giống như chế tác mỹ nghệ vậy. Đối với vị giác, đối với đao công đều vô cùng hà khắc.
Rất nhiều kỹ xảo của nàng đều vô cùng ảo diệu.
Trong Thao Thiết Cốc có một đánh giá về trù nghệ của Mộc Chanh, nói Mộc Chanh chính là là bậc thầy về sự khéo léo, chứ không còn chỉ là đầu bếp.
- Mộc đại tỷ, xem ra tiếp theo ngươi phải đau đầu rồi.
Văn Nhân Thượng kéo miệng cười, trong miệng tỏa ra hơi rượu nồng nặc, cười ha hả, nhìn Mộc Chanh nói.
Đôi mắt Mộc Chanh trừng một cái.
- Ngươi nói ai là đại tỷ? Cả nhà ngươi mới là đại tỷ!
Mộc Chanh hừ một tiếng, sau đó rời đi. Cho dù thế nào thì Bộ Phương cũng khiến nàng cảm thấy có chút áp lực, áp lực này làm nàng vô cùng kích động.
Trần trù đấu này… xem ra nàng cần toàn lực ứng phó.

Thánh Địa Ngọc Hằng.
Đại điện Ngọc Hằng đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi Ngọc Hằng, ngói ngọc kim chuyên, vô cùng khí thế.
Cung điện vô cùng xa hoa, nhìn từ xa như đang phát ra ánh hào quang sáng chói. Những ánh sáng này phóng lên trời, vô cùng sáng chói, hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Núi Ngọc Hằng có bậc thang ngọc nối thẳng đến đỉnh núi, hướng thẳng đến sảnh chính.
Phía trên những bậc thang này, có không ít người tam bái cửu khấu, vô cùng thành kính bước đi tới đại điện.
Điện Ngọc Hằng này giống như một cái Thánh Địa, hấp dẫn vô số tín đồ thành kính.
Điện Ngọc Hằng ở trong Thánh Địa Ngọc Hằng, cả ngôi điện đều dùng những tài nguyên quý giá để tạo thành, tinh xảo vô cùng, phát ra ánh sáng. Mà mỗi vách tường và trụ đá đều khắc họa những trận pháp huyền ảo.
Những trận pháp này chuyển động, không ngừng bắn ra những uy áp đáng sợ.
Bên trong đại điện.
Một bóng người mặc trường bào màu vàng ngồi xếp bằng trên hư không.
Bốn phía của thân thể kia có từng trận pháp đang xoay tròn.
Bỗng nhiên, người kia mở mắt, hư không giống như đóng băng, tán loạn.
Trận pháp bốn phía đều xoay tròn, tốc độ nhanh đến mức làm hư không có chút không thể chịu nổi.
Uỳnh…
Một bóng người phi từ bên ngoài vào, quỳ trên mặt đất.
- Thánh sư! Có gì phân phó?
Đây là một vị chuẩn Thần Linh cảnh tồn tại của Thánh Địa Ngọc Hằng, một thân áo giáp, tay cầm chùy dài, cung kính quỳ trước chính điện.
Sau lưng hắn còn có rất nhiều cường giả của Thánh Địa Ngọc Hằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận