Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1517: Bộ Phương không biết tự lượng sức (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Dựa vào cái gì mà ngươi dẫn Tiểu U về?
Giọng Bộ Phương lạnh nhạt vang vọng trong hư không.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc.
Đừng nói là Kim Giáp hay Lạc Cơ, mà đám người Hiên Viên Hạ Huệ ở nơi xa cũng ngây ngốc.
Miệng chó của Cẩu Gia hơi nhếch lên, nghiền ngẫm mà nhìn Bộ Phương. Sau đó đưa mắt dừng lại trên thân Bộ Phương.
Sắc mặt Hiên Viên Hạ Huệ đều trắng bệch. Hắn đã chứng kiến được thực lực đáng sợ của Kim Giáp. Loại tồn tại đó phất tay cũng có thể khiến Bộ Phương xác không còn hồn. Ông chủ Bộ sao lại có dũng khí khiêu chiến với loại người như thế này?
Nhưng khi di chuyển ánh mắt nhìn con chó đen kia, Hiên Viên Hạ Huệ cũng buông lỏng một hơi.
Cũng đúng… có con chó đen kia bên cạnh thì ông chủ Bộ nói thế nào cũng không quá đáng.
- Không phát hiện ra… hoá ra tên đầu bếp phàm nhân như ngươi còn có một mặt thú vị đấy!
Công Thâu Vân nhìn trên trời, Bộ Phương không có chút e ngại nào mà khiêu chiến với Kim Giáp, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Nàng thấy một người có thể vì một nữ nhân mà bất uý cường quyền, đối đầu với cường giả thì đúng là dũng cảm!
Công Thâu Ban và Hiên Viên Hạ Huệ hai mặt nhìn nhau.
- Dựa vào cái gì? Ngươi chỉ là một con kiến phàm nhân thì biết cái gì! Trên người U Minh Nữ có đại nguyền rủa! Thứ nguyền rủa này không có cách ức chế, một khí bạo phát… ngươi có biết là có biết bao nhiêu nguy hiểm không!
Mắt Kim Giáp sáng như đuốc, nhìn về phía Bộ Phương trong miệng quát lớn.
Trong lòng hắn có chút tức giận. Bộ Phương giống như cái loại si mê nữ sắc mà hắn đã gặp nhiều, vì nữ nhân mà không để ý đến hậu quả.
Nguyền rủa U Minh Nữ, lão mv còn cảm thấy khó giải quyết đừng nói là bọn họ. Phải dẫn U Minh Nữ về, bọn họ cũng mang theo áp lực rất lớn.
U Minh Nữ đẹp như thế, nhưng cũng là hoa hồng có gai!
- Lời nguyền đó vô cùng đáng sợ, đừng tưởng rằng có đại nhân ở đây là ngươi không kiêng nể gì cả. Nếu nguyền rủa bạo phát, đại nhân cũng không ngăn cản được!
Kim Giáp nói.
Kim Giáp nhìn về phía Cẩu Gia, những gì hắn nói hoàn toàn là sự thật.
Ngay cả lão mv cũng chỉ có thể áp chế lời nguyền, cũng không thể diệt trừ hoàn toàn. Cẩu Gia càng không thể nào làm được.
Dù sao thì Cẩu Gia chỉ là Địa Ngục Khuyển có khả năng chiến đấu phi phàm, không giống như mv có thể đọc lướt qua rất nhiều trận pháp,…
Cẩu Gia rời mắt chó. Hắn đúng là không làm gì được. Nhưng nghe lời Kim Giáp nói như vậy thì không chịu nổi. Tốt xấu gì hắn cũng có thể cắn nuốt được Thiên Đạo mà.
- Nếu nguyền rủa bạo phát… toàn bộ Tiên Trù giới sẽ hoá thành địa ngục nhân gian, hoàn toàn tĩnh mịch…
Sắc mặc Kim Giáp âm trầm, chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng tụ. Trên thân Tiểu U lại có một lời nguyền khủng bố như vậy à?
Nhưng mà…
- Thì sao? Dẫn về… các ngươi có thể áp chế được lời nguyền không?
Bộ Phương thản nhiên nói ra.
Trên thuyền U Minh, Tiểu U nao nao, tròng mắt đen nhánh toát ra ánh sáng.
Cẩu Gia lè lưỡi, tỏ vẻ đề tài này hắn không xen vào.
- Oa! Ông chủ Bộ… đẹp trai! Đúng là dáng vẻ bất uý cường quyền mà!
Công Thâu Vân xoa tay, hưng phấn hô lên.
Nàng cảm giác mình đang chứng kiến một cảnh tình ái xúc động.
- Này! Ngươi kích động như thế làm gì, ông chủ Bộ chỉ đang bảo vệ nhân viên trong cửa hàng của hắn thôi…
Hiên Viên Hạ Huệ nhìn Công Thâu Vân kích động, gãi đầu nói.
Thân thể Công Thâu Vân cứng đờ, sau đó quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.
- Ngươi im miệng! Ông chủ Bộ đúng là người đàn ông tốt, đừng có dùng tư tưởng dơ bẩn của ngươi để phán đoán!
Hiên Viên Hạ Huệ dở khóc dở cười.
Với sự hiểu biết về Bộ Phương của hắn thì Bộ Phương chắc chắn là vì muốn bảo vệ nhân viên trong cửa hàng.
Kim Giáp bị Bộ Phương nói đến ngây ngốc, con mắt trừng lớn, nửa lời đều không thể nói ra.
Lạc Cơ nhếch môi đỏ, híp mắt nhìn Bộ Phương.
- Ái chà! Tên đầu bếp nhỏ này đúng là thú vụ, có phải thích U muội rồi không?
Lạc Cơ khiêng Lưỡi Hái Tử Thần nhìn Bộ Phương. Chân thon dài, cất bước trong hư không. Chỉ chốc lát sau đã tới trước mặt Bộ Phương.
Bộ Phương cao hơn Lạc Cơ, Lạc Cơ nghiêng đầu híp mắt nhìn kỹ Bộ Phương.
- Tiểu U là phục vụ của quá ta. Ta là ông chủ, phải bảo vệ nhân viên là chuyện nên làm.
Bộ Phương từ tốn nói.
Đối mặt với Lạc Cơ đầy yêu nghiệt, sắc mặt Bộ Phương không hề thay đổi một chút nào.
- Chậc chậc chậc, trai trẻ bây giờ đúng là biết kiếm cớ mà. Này đầu bếp nhỏ, ngươi nghe cho kỹ, đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi. U muội không phải là đáng sợ bình thường đầu. Muốn tán tỉnh U muội, cẩn thận quán ăn của ngươi cũng bị bạo lực cuồng hãn đấy.
Lạc Cơ nói ra.
Nói xong, hé môi cười ha hả. Cười đến mức nhánh hoa run rẩy.
- Cẩu Gia… có thể đánh bay cô gái này không? Một bát sườn xào chua ngọt…
Bộ Phương nhìn Lạc Cơ, sau đó quay đầu nhìn Cẩu Gia.
Mắt Cẩu Gia nhất thời sáng lên, một bát sườn xào chua ngọt đó!
- Rất vui lòng! Đã sớm ngứa mắt nữ nhân đó rồi, còn dám nhổ một sợi lông xinh đẹp trên người ta!
Tiếng cười của Lạc Cơ im bặt.
Cuộc đối thoại của Bộ Phương và Cẩu Gia khiến nàng ngẩn người.
- Thần tượng à! Ngươi không thể đối xử với người hâm mộ trung thành như thế được!
Lạc Cơ nhìn Cẩu Gia giơ tay chó lên, hai mắt đẫm lệ khóc lóc kể lể.
Bộ Phương liếc xéo Cẩu Gia một chút, bĩu môi.
- Thần tượng à, người suy nghĩ kỹ đi, người hâm mộ và một bát sườn xào chua ngọt cái gì quan trọng hơn?
Lạc Cơ đáng thương nhìn Cẩu Gia, tỏ vẻ uất ức.
Người hâm mộ và sườn xào chua ngọt… trong lỗ mũi của Cẩu Gia phun ra khí.
- Đương nhiên là… sườn xào chua ngọt!
Cẩu Gia không hề nghĩ ngợi mà quyết định luôn. Sau đó…
Bành!
Tay chó vung ra. Lạc Cơ uỷ khuất, thân hình bay như đạn pháo rơi xuống đất.
Soạt. Lưỡi Hái Tử Thần thì cắm ở phía xa.
Lạc Cơ tủi thân, người hâm mộ trung thành mà không bằng sườn xào chua ngọt à.
- Phàm nhân này… không thể thuyết phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận