Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2009: Phục thù, đến nhanh như vậy. (1)

- Trong mắt Khiếu Thiên ta, ở đây… đều là rác rưởi.
Hai tay hắn ôm ngực, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, ngước cằm lên, nói một cách kiêu ngạo.
Giọng của Bộ Phương tóc trắng vang ra khắp nơi, vọng lại bên tai mọi người, làm tất cả mọi người đều ngơ ra.
Tiểu U, Mặc Yên, Chu Ngạn và những người khác đều ngơ ngác.
Đây… có phải Bộ lão bản thật không?
Đại Ma Vương… ngông cuồng như vậy sao?
Tất cả mọi người đều hơi ngơ ra một lúc lâu, một lát sau mới như bùng nổ.
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Đầu bếp của Tiên Trù Giới… quá ngông cuồng rồi. Hắn nghĩ đánh được một Tiểu Thánh của Kim Cương giới thôi mà tưởng mình vô địch sao?
- Ha ha ha, đúng là ngông cuồng.
Một nữ tử tóc dài mặt trắng bệch, trông thiếu khí huyết của Du Hồn giới cười một cách ma mị.
- Thực lực thì có một chút, nhưng ngông cuồng quá đi.
Cường giả của Dực Nhân Cốc nói một cách hòa hảo. Từ giọng nói của hắn ta, có thể nghe ra hắn ta đang cười khúc khích.
Các cường giả của Địa Ngục cũng nhoẻn miệng cười.
- Đầu bếp mà U Cơ Ngục Chủ coi trọng hơi không biết điểm dừng rồi. Nhân lúc Kim Cương Nhất Trụ bạo thể mới kết thúc, còn yếu nên ăn may thôi mà đã nghĩ mình vô địch rồi sao?
Rất nhiều cường giả của các Nhất Lưu Tiểu Thế Giới đều nhoẻn miệng cười.
Bọn họ đều thấy khinh bỉ Bộ Phương ngông cuồng lúc này.
Bộ Phương đúng là đã đánh bại Kim Cương Nhất Trụ nhưng theo mọi người thấy, hắn chỉ ăn may thôi.
Kim Cương Nhất Trụ đã rơi vào trạng thái bạo thể, sức mạnh và Tinh Thần Lực đều được tăng lên mức cao nhất, thế nhưng....
Bạo thể có một khuyết điểm chí mạng là một khi kết thúc bạo thể, thì cơ thể sẽ rơi vào trạng thái rất yếu.
Bạo thể như một cách kích thích cơ thể đặc biệt vậy, tuy rằng nó không có hại cho cơ thể nhưng chắc chắn sẽ bị yếu đi.
Mà Bộ Phương đã nhân lúc Kim Cương Nhất Trụ yếu nhất để ra tay.
Vậy nên Kim Cương Nhất Trụ mới bị giết.
- Tên này giết Kim Cương Nhất Trụ thật rồi, giết một Tiểu Thánh với thực lực Bán Thánh, cũng có vốn để ngông mà!
Có một người cười cười bảo.
Cả Kim Cương Giới đều rất bức xúc, dường như họ đang rơi vào trạng thái sau khi bạo thể vậy.
Tiểu Thánh của Kim Cương Giới bọn họ vậy mà lại bị một Bán Thánh của Tiên Trù Giới giết.
- A a a!
Tự dưng, như một vụ nổ sau sự yên lặng, cả Kim Cương Giới đều đang sôi sục.
Họ tự dưng như nổ ra, một bóng người bỗng dưng bật ra chỗ xa, làm đỉnh một ngọn núi biến thành cát vụn.
- Nhất Trụ ơi, ngươi chết thảm quá!
Tiên Trù Giới, không ai ngờ rằng kết cục lại như thế này.
Đại Ma Vương giết một Tiểu Thánh với thực lực Bán Thánh.
Màn giết chóc cuối cùng bọn họ chỉ có thể nhìn qua màn sáng nhưng giống như có thể tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Đại Ma Vương vậy.
Kỳ tích, không hề biến mất, mọi thứ đều đang tiếp diễn.
Đại Ma Vương dù sao cũng là Đại Ma Vương.
- Ngầu quá đi, câu “những người ở đây đều là rác rưởi”… bá đạo quá đi!
- Không hổ là Đại Ma Vương, dám nói quá.
- Đời này ta sẽ là người hâm mộ của Đại Ma Vương, ai nói xấu Đại Ma Vương ta chắc chắn sẽ liều mạng với người đó.
Tiên Trù Giới như muốn nổ ra, sôi sùng sục, tất cả bọn họ đều được bao bọc bởi bầu không khí vui vẻ.
Mộng Kỳ khóc cũng không được cười cũng chẳng xong.
Nàng ta nhìn thấy mái tóc trắng của Bộ Phương là hiểu ra… chắc cũng giống Bộ lão bản tóc đỏ, Bộ lão bản tóc đen, đều là Bộ lão bản thích gây chuyện.
Nhưng mà thắng là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Còn về sự ngông cuồng ấy mà… lẽ nào Đại Ma Vương không có tư cách để ngông cuồng sao?
- Sao? Không phục à?
Bộ lão bản tóc trắng khoanh tay trước ngực, nhìn xung quanh một cách kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng.
- Có bản lĩnh thì lên đây…
Thế nhưng Bộ lão bản tóc trắng còn chưa nói xong thì đã phải ngừng lại rồi.
Trong Tinh Thần Hải, khóe miệng Bộ Phương đang co giật, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Hoàng Kim Thần Long lại nói Bạch Hổ là một tên điên rồi.
Ngươi đánh thì đánh xong rồi, sao còn phải kiêu ngạo, khiêu khích tất cả mọi người như thế? Đâu có cần thiết chứ?
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Thân hình ngạo kiều của Bạch Hổ xuất hiện.
- Hửm? Sao lại gọi ta về thế? Khiếu Thiên ta muốn một đánh mười!
Bạch Hổ ngửa cái đầu hổ của nó lên một cách rất kiêu căng, nói:
- Khiếu Thiên, đừng nghịch.
Bộ Phương nói, mặt không biểu cảm.
- Ngươi muốn gây thù cho ký chủ sao? Nhỡ đâu làm người ta giận, tối nay lúc ký chủ đi ngủ bị đánh thì phải làm sao?
Hoàng Kim Thần Long đứng ở chỗ xa, nói một cách rất nghiêm túc.
- Không chừng còn bị người ta lột sạch quần áo, treo lên đánh, buộc đá vào người rồi ném xuống đáy biển.
Chu Tước cũng nói thêm vào.
Bộ Phương:
- …
Những khí linh này muốn hại chết mình đến mức nào đây.
- Hứ, sợ gây thù làm gì. Dám đến thì ta sẽ giết hết, Khiếu Thiên ta… vô địch!
Bạch Hổ Khiếu Thiên, ngửa cái đầu của nó lên, đầy ngạo nghễ, để lộ ra chiếc răng hổ, nói.
“Coong!”
Đột nhiên, Bộ Phương gõ nhẹ vào đầu Bạch Hổ một cái.
Mắt Bạch Hổ trợn tròn lên, rú lên một tiếng, lườm Bộ Phương.
- Ký chủ, người dám gõ đầu hổ của Khiếu Thiên ta sao?
- Khiếu Thiên, hú một cái đi.
Bộ Phương nói, mặt không biểu cảm.
- Grào!
- Ngoan.
Bộ Phương gật đầu hài lòng.
Sau độ hắn giật mình một cái, biến mất khỏi Tinh Thần Hải.
Bầu không khí rất gượng gạo.
Cả người Bạch Hổ cứng ngắc, đứng nguyên tại chỗ.
Ở chỗ xa, Hoàng Kim Thần Long và Chu Tước đang lườm Bạch Hổ.
- Ban nãy ta đã làm gì thế?
Bạch Hổ liếc Hoàng Kim Thần Long và Chu Tước, nói:
- Ngươi rất ngoan.
Hoàng Kim Thần Long nói.
- Mấy người không nhìn thấy gì cả, nếu không… Khiếu Thiên ta, sẽ giết chết các ngươi.
Bạch Hổ nhe răng nanh ra nói với Hoàng Kim Thần Long.
Sau đó vút một cái, nó biến mất khỏi chỗ đó, trốn vào một góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận