Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2047: Nại Hà Hoa chín cánh, nếu ngươi muốn… thì dùng mạng mà đổi! (1)

Trượt tay à?
Mẹ nó ai tin ngươi bị trượt tay chứ. Lời này của ngươi chẳng đáng tin chút nào.
Thông qua màn sáng tất cả mọi người đều nghe thấy Bộ Phương nói ra câu này, trong lòng mỗi người không tự chủ mà oán thầm.
Tất nhiên là bọn họ không tin vào lời giải thích do bị trượt tay của Bộ Phương.
Ở phía xa, trong cái hố sâu, hỏa quang đang cuộn trào, cơ thể của đội trưởng Dực Nhân Cốc đã nhanh chóng bị hỏa quang nuốt chửng.
Khí tức tan biến.
Dù sao đội trưởng của Dực Nhân Cốc đã bị thương rất nặng, bị Cẩu gia tặng một phát cẩu trảo suýt chết.
Sau đó lại ăn một viên Ngưu Nhục Hoàn nổ tung của Bộ Phương, không thể nghi ngờ là chết luôn.
Không ai có thể nghĩ rằng đội trưởng của Dực Nhân Cốc có thể sống sót được, thực tế đội trưởng của Dực Nhân Cốc không sống nổi.
Rầm!
Hỏa quang cuồn cuộn.
Một lát sau, đột nhiên từ trong ngọn lửa bắn ra một đạo thánh khiết lưu quang, lao vụt về phía Bộ Phương.
Lao vút đến trước mặt Bộ Phương, sau đó nổ tung.
Như thể là một cơn mưa trắng xóa.
Luồng sáng thánh khiết bao trùm toàn bộ cơ thể của Bộ Phương, ngược lại còn lộ ra vẻ tuyệt đẹp.
Bộ Phương híp mắt, nhìn những luồng sáng đang lơ lửng bao quanh bản thân, ánh mắt toát ra vẻ khó hiểu.
Bộ Phương nhẹ giọng hỏi:
- Đây là cái gì?
Nhóm người Kim Giác giống như lưu quang nhanh chóng lao đến bên cạnh Bộ Phương.
Nhìn Quang Vụ đang lởn vởn quanh Bộ Phương thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Vẻ mặt Kim Giác bực bội hỏi:
- Ta bảo ngươi dừng tay, vì sao ngươi không nghe hả?
Bộ Phương với vẻ mặt ngàn năm không đổi, đáp lại:
- Ta bị trượt tay.
Sau đó chắp hai tay, vô cùng lạnh nhạt.
Khóe miệng Kim Giác khẽ giật một cái:
- Trượt tay sao? Ngươi cảm thấy ta tin ngươi được à?
Mấy người U Cơ cũng im lặng dõi theo Bộ phương.
Kim Giác nói:
- Ngươi biết hắn là tôn tử của Đại Thánh Dực Nhân Cốc, vậy mà ngươi còn dám ra tay giết hắn à?
Bộ Phương nghi ngờ nhìn về phía Kim Giác, còn có thể loại như vậy nữa à?
- Hắn muốn giết ta, còn không cho ta giết hắn hay sao?
Kim Giác dừng lại, sau đó thở dài một hơi, nói:
- Ngươi có biết cái quang vũ này là gì không? Đây là quang vũ của đội trưởng Dực Nhân Cốc phóng ra trước khi chết, bao phủ ngươi, chẳng khác nào đánh dấu trên cơ thể ngươi, Dực Nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù là chân trời góc bể cũng sẽ tìm ngươi để báo thù.
Bộ Phương híp mắt;
- Trả thù sao?
Kim Giác nhìn Bộ Phương, có hơi bất đắc dĩ nói ra:
- Dực Nhân Cốc… Một cái Tiểu Thế Giới có thù tất báo, ta bảo ngươi dừng tay chính là muốn làm cho ngươi ra tay chậm một chút, giao lại đội trưởng của Dực Nhân Cốc cho chúng ta, hắn phá hỏng quy tắc, tất nhiên sẽ phải chịu trừng phạt.
Đáng tiếc, đội trưởng của Dực Nhân Cốc đã bị một viên Ngưu Nhục Hoàn của Bộ Phương giết chết.
Thật đúng là không nể mặt chút nào.
Bộ Phương thản nhiên nói:
- Vậy cứ trả thù đi, không sao, cứ để bọn họ tới.
Dứt lời, Bộ Phương thong thả dùng băng vải quấn chặt lại cánh tay Thao Thiết.
Kim Giác không biết nói gì hơn, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Bộ phương.
Bọn họ là những Ngục Chủ phụ trách vấn đề an ninh, đáng tiếc lại gặp phải một đám nhóc con không hiểu quy tắc.
Bàn chân của Bộ Phương chạm nhẹ lên mặt đất một cái, cơ thể đột ngột bay lên cao.
Rơi xuống hố sâu.
Chỗ đó có thi thể của đội trưởng Dực Nhân Cốc.
Tay nhẹ lướt qua, một khối hắc sắc ngọc bàn đã xuất hiện trong tay.
Bộ Phương thu hồi khối hắc sắc ngọc bàn đó lại, sau lại đưa mắt lạnh nhạt nhìn nhóm người Ngục Chủ một cái rồi tiếp tục đi lên.
Nhóm người Kim Giác không biết phải làm sao.
Bọn họ chạy đến vốn là để ổn định trật tự, có điều hình như bọn họ đến quá chậm, chờ bọn họ đến nơi thì mọi thứ đã kết thúc rồi.
Kim Giác nhìn Bộ Phương đi xa, chỉ có thể nói:
- Được rồi, trận bán kết vẫn được tiến hành. Các ngươi tự xử lý cho ổn thỏa đi, làm việc cẩn thận, sông Hoàng Tuyền… rất nguy hiểm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sau đó, mấy vị Ngục Chủ bọn họ lập tức biến mất tại chỗ.
Những vị cường giả ở tiểu đội Địa Ngục chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Pháp Vụ và Pháp Thượng của Tây Kinh Tiểu Phật giới cũng đặt mông ngồi dưới đất.
Coi như bọn họ thoát được một kiếp.
Những vị cường giả ở tiểu đội Địa Ngục đưa mắt nhìn Pháp Vụ và Pháp Thượng một cái, sau đó nhanh chóng lao đi.
Một đám người vội vàng đi đến bên cạnh sông Hoàng Tuyền.
Thử thách tiếp theo giành cho bọn họ đó là nếu như bọn họ qua sông.
Vượt qua được sông Hoàng Tuyền, đến được Hoàng Tuyền trấn.
Đến được đó đồng nghĩa với việc đã hoàn thành được trận bán kết.
Trận bán kết này, đúng là một trận đấu gió tanh mưa máu, trải qua một đoạn đường đến được đây thì những đội ngũ dự thi đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Ngay cả đội Dực Nhân cũng bị diệt.
Cường giả đội Thâm Uyên thì bị hoảng sợ vội vàng chạy trốn và xông vào sông Hoàng Tuyền.
Dù sao, đội trưởng có tu vi Nhị Chuyển Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc đã bị Bộ Phương giết chết rồi, bọn họ đã đắc tội với Bộ Phương, sao có thể sống được chứ.
Cho đến lúc này, bọn họ vẫn không thể hiểu được, tên đầu bếp này vì sao lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
sông Hoàng Tuyền nước chảy cuồn cuộn không ngừng, âm thanh vang vọng khắp không gian.
Nước sông màu đỏ chảy liên tục, trong đó có xương cốt, có tàn hồn lượn lờ.
Nước sông không có mùi máu tanh.
Nước sông này cũng không phải do máu tươi tạo thành.
Đứng bên cạnh sông Hoàng Tuyền có thể cảm nhận được hơi nước bốc lên.
Sau đó muốn qua sông.
Nhưng lại không có tàu thuyền nào, cho nên chỉ có thể dựa vào thực lực mà đi qua.
Nơi đó rất nguy hiểm khiến cho không ít người phải đề cao cảnh giác.
Trên không ở sông Hoàng Tuyền cấm bay, đây là câu nói vẫn được lưu truyền từ xưa đến nay ở Địa Ngục, nếu như bay qua thì rất có thể sẽ gặp phải tai ương.
Cho nên khi cường giả vượt qua sông Hoàng Tuyền đều chọn dùng thuyền qua sông.
Trong lúc Bộ Phương đang do dự xem có nên mượn Tiểu U cái thuyền U Minh hay không.
Pháp Vụ hòa thượng không biết đã đứng bên cạnh Bộ Phương từ khi nào.
Pháp Vụ hòa thường vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi xin cảm tạ ơn cứu mạng của Bộ lão bản. Tại hạ có thuyền, Bộ lão bản có muốn đồng hành cùng chúng ta hay không?
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, có điều cơ thể bị trúng kịch độc của Thâm Uyên đã được hắn ép ra.
Điều hòa một lúc là có thể khôi phục tu vi.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Pháp Vụ, nói ra:
- Không cần khách sáo, chỉ là thuận tay cứu ngươi mà thôi.
Pháp Vụ đột nhiên cười rộ lên.
Bên trong sông Hoàng Tuyền, một chiếc Chiến Thuyền màu đỏ lòm đang từ từ lướt qua.
Đó là Chiến Thuyền của cường giả đội Thâm Uyên, bọn họ đã bị Bộ Phương dọa cho sợ mất mật cho nên lập tức qua sông trước.
Cường giả tiểu đội Địa Ngục cũng lấy ra một con thuyền, bọn họ đương nhiên có thừa sự hiểu biết về sông Hoàng Tuyền.
Tâm thần của Pháp Vụ khẽ động.
Một chiếc kim sắc Phật thuyền đột ngột hiện ra.
Chiếc kim sắc Phật thuyền xuất hiện, phía trên nó khắc đầy những họa tiết, tản ra một luồng khí tức khiến cho lòng người thư thái.
Bộ Phương bước lên Phật thuyền, một luồng Phật quang vô hình bao trùm lấy cơ thể của hắn.
Lông mày Bộ Phương khẽ nhíu lại, luồng Phật quang này có xu hướng muốn xâm nhập vào cơ thể của hắn, cứ như muốn độ hóa Bộ Phương.
Có điều Bộ Phương dùng thần niệm trục xuất hết Phật quang này ra ngoài.
Pháp Vụ đứng bên cạnh liếc nhìn Bộ Phương một cái thật kỹ.
Phần phật.
Phật thuyền lướt trên mặt nước.
Nước sông đỏ lòm chảy xiết vô cùng, đập vào mạn thuyền tạo thành những bọt nước.
Bọt nước màu đỏ kích thích mạnh vào thị giác người nhìn, khiến người ta được một phen giật mình.
Bộ Phương ngồi khoanh chân trên boong thuyền, ánh mắt hơi trầm xuống, vẻ mặt hờ hững nhìn xuống mặt sông.
sông Hoàng Tuyền, đây không phải lần đầu hắn đi qua.
Rầm.
Trên mặt sông, hơi nước màu đỏ mờ ảo lơ lửng bao phủ khắp mặt sông, không nhìn thấy điểm cuối.
Pháp Vụ hòa thượng chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn huyết vụ trước mắt:
- A Di Đà Phật, vẫn nói sông Hoàng Tuyền thần bí khó lường, thông sang bên Vãng Sinh Bỉ Ngạn, bây giờ xem ra đúng là rất có đạo lý.
Ầm ầm!
Chiếc thuyền chậm rãi lướt trên mặt nước.
Cách đó không xa hình như là con thuyền của tiểu đội Địa Ngục, xa hơn chút là con thuyền của đội Thâm Uyên.
Ba chiếc thuyền từ từ lướt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận