Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1092: Dùng cả đời của ngươi để đổi lại (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên trong trái tim có một cái bóng mờ hiện lên, gào thét về phía Bộ Phương, mắt lộ ra tia dữ tợn!
- Ngươi dám!
Thú hống hóa thành thực chất, giống như từ chín tầng trời xanh vang vọng tới.
Ngay thời khắc này trên bầu trời phát sinh biến hóa, ban ngày lại hóa thành đêm tối, mây đen dày đặc.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng tụ, cầm chắc Long Cốt thái đao, mặt không biến sắc không nghe âm thanh kia, trực tiếp chém xuống.
Xoẹt một tiếng.
Long Cốt thái đao như trở thành thứ sắc bén thiên hạ đệ nhất.
Một đao hạ xuống.
Trái tim Thao Thiết không thể nào chống cự, hư ảnh cũng bị chém thành hai nửa.
Tiếng gào thét trên bầu trời cũng dần dần tán đi… ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Trái tim Thao Thiết đứt làm hai nửa, trong tay Bộ Phương nâng lên một chén sứ Thanh Hoa. Chén từ từ bay ra, dưới sự khống chế của Tinh Thần Lực của Bộ Phương, hứng một giọt dịch màu đỏ từ nửa tâm Thao Thiết xuống.
Những dòng dịch này vừa vặn một chén.
Tâm Thao Thiết không thể nhảy lên, bị Bộ Phương cầm trong tay.
Chất lỏng màu bạc triệt để bao trùm lấy tâm Thao Thiết.
Đây mới thực sự là linh dược thiện… canh trái tim Thao Thiết.
Ý chí Thao Thiết bên trong tâm Thao Thiết đã bị Bộ Phương dùng một đao chém vỡ.
Long Cốt thái đao được hồi sinh dường như đã thực sự trở thành Trù Thần, chém gió tung trời!
Nhưng mà Bộ Phương chỉ chém một đao xuống liền cảm giác chân khí của mình khô cạn triệt để.
Quả nhiên vẫn là tu vi quá thấp.
Trong quán ăn Thao Thiết.
Cái mũi của Cẩu Gia động động, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vảy Ngọc Quán. Tiếng hống từ trên trời vừa rồi khiến cho miệng chó không khỏi kéo lên một cái.
Giống như có chút khinh thường, sau đó lại xoay người ngủ tiếp, tiếp tục ngáy o o.
Long Cốt thái đao bành một tiếng rồi tán đi.
Bộ Phương cảm thấy có chút mệt mỏi, Tinh Thần Hải bình tĩnh trở lại hơn nữa còn được mở rộng không ít. Nhưng Bộ Phương cảm thấy mệt đến mức không muốn động đậy.
Mặc dù mệt nhưng hắn vẫn không thể hiện ra bên ngoài, vẫn bình tĩnh và thong dong như cũ.
Một tay hắn nắm lấy tâm Thao Thiết, một tay bưng chén canh.
Nhìn về phía nha đầu Tiểu Nha đang rụt rè, hất cái cằm.
- Tiểu Nha, ngươi qua đây, cho Sở Trường Sinh ăn hết cái này.
Bộ Phương từ tốn nói.
Tiểu Nha sững sờ, sau đó vội vàng chạy tới.
Sở Trường Sinh được Hắc Bạch Thao Thiết bó kín, một sợi sinh cơ cũng khóa bên trong, nếu sợi này mà tán đi thì không còn cách nào có thể cứu được, Bộ Phương cũng không bó tay.
Tiểu Nha cầm lấy chén thịt Thao Thiết, đi tới trước mặt Sở Trường Sinh.
Ở nơi xa.
Yến Thành muốn rách cả mí mắt, phát ra tiếng gầm thét.
Hắn xông đến lầu hai một lần nữa, sao tâm Thao Thiết cứ lãng phí như vậy chứ, lãng phí cho một con kiến hôi!
Loại hành vi này là muốn chết sao!
Bộ Phương liếc nhìn Yến Thành đang điên cuồng một chút, nhướng mày.
Xoát!
Minh Vương Nhĩ Cáp đột nhiên xuất hiện, xấu hổ nhìn Bộ Phương một chút.
- Không có gì, ta sẽ mang hắn đi xuống dưới ngay!
Uỳnh!
Một quyền của Minh Vương Nhĩ Cáp lại ném ra.
Nện trên bụng của Yến Thành.
Tròng mắt Yến Thành trừng lớn, con mắt đều hằn tia máu nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Ngươi… vì cái gì mà chỉ đánh cùng một vị trí!
Ùng ục ục.
Yến Thành lại lăn từ trên cầu thang xuống.
Giờ phút này hắn đã biết tên tiểu tử dáng vẻ anh tuấn trước mặt là ai.
Chắc chắn là tên đã đập nát phân thân của Thánh Sư. Một tia Minh Khí bắn ra khiến cho cả người hắn run rẩy, nổi da gà.
Đây là nhất tôn cường hãn Minh Khư Sinh Linh!
- Đại thống lĩnh!
Thủ hạ của Yến Thành tức giận nhao nhao gào thét.
Bọn họ nhìn chằm chằm Minh Vương Nhĩ Cáp, khí tức mỗi người đều ngưng tụ giống như hóa thành một dòng nước đáng sợ.
Thánh Địa Ngọc Hằng không thể bị sỉ nhục.
Từng tên thủ vệ mắt tỏa ra ánh sáng, ngay sau đó thân thể bọn họ đều có ngọc phù bay lên.
Nhưng mà lúc bọn họ định tận lực bắn ra.
Trên lầu hai lại có khí tức bành trướng bạo phát.
Ánh mắt Yến Thành co rụt lại.
Hắn ôm lấy bụng mình, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía lầu hai, khí tức quen thuộc này…
Chính là Sở Trường Sinh!
Sở Trường Sinh… sống lại rồi?
Tiểu Nha cẩn thận từng li từng tí đút cho Sở Trường Sinh ăn.
Sau đó một chén mà Bộ Phương đưa cho Tiểu Nha cũng được Sở Trường Sinh ăn hết.
Dưới sự không chế của băng vải kia, Sở Trường Sinh há miệng rồi ngậm lại rất tự nhiên, tránh được không ít phiền phức.
Sau khi ăn xong.
Ở phía ngực Sở Trường Sinh bắn ra tia sáng chói mắt.
Bộ Phương chắp lấy tay, toàn bộ mái tóc rủ xuống. Ánh mắt nhìn Sở Trường Sinh đang trôi nổi ở giữa không trung.
Hắc Bạch Thao Thiết bắt đầu tách ra.
Trái tim Sở Trường Sinh bắt đầu bị thay thế.
Khí tức hùng hồn từ người Sở Trường Sinh tràn ngập ra…
Bộ Phương hít sâu một hơi, thở ra một hơi
Ngay sau đó từ tốn nói.
- Hôm nay ta dùng trái tim Thao Thiết để cứu ngươi một mạng. Từ nay về sau ngươi không phải là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc nữa, mà là nhân viên phục vụ trong quán ăn Thao Thiết cua ta. Tiền bữa cơm này, dùng cả đời ngươi để trả, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không… ngươi không có quyền cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận