Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2892: Chỉ ước Hồn Ma không ước Thần? (2)

Notice: Undefined offset: 187
Luân hồi màu xám càng ngày càng yếu ớt hơn.
Độ xoay tròn cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Xoạt một tiếng, sức mạnh của Pháp Tắc Luân Hồi dường như đã tách ra khỏi thân thể của Thiên Thần Luân Hồi
- Ta muốn có sức mạnh!
Thiên Thần Luân Hồi điên cuồng cười lớn.
Minh Vương Nhĩ Ha hít một ngụm khí lạnh.
Bộ Phương cũng co rút khóe miệng.
Ánh mắt Cẩu gia thì lại ngưng trong, trong đôi mắt lộ ra ý tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ngu xuẩn.
Cuối cùng, ba người chỉ có thể tổng kết được câu nói này.
Vân Thiên Y sợ ngây người, nàng ta căn bản không nghĩ đến Thiên Thần Luân Hồi vậy mà lại trút bỏ lực lượng của Pháp Tắc Luân Hồi, lựa chọn sức mạnh của Hồn Ma!
- Trong đầu tên điên này chứa phân à?
Minh Vương Nhĩ Ha có hơi cạn lời.
Grào!
Hắn ta gào lên.
Rồi lại phù một tiếng!
Giống như thật sự có một luồng sức mạnh vô hình sắp nổ tung, luân hồi màu xám cũng vì vậy mà bị bóc ra.
Bộ Phương tay mắt lanh lẹ mà dậm chân phi đi trong nháy mắt, phóng lên tận trời.
Hắn giơ tay lên, lực lượng luân hồi lập tức bao phủ lấy luân hồi đã bị bong tróc ra kia.
Khà khà
Thiên Thần Luân Hồi bụm mặt, hắn ta đã mất đi sức mạnh luân hồi, Luân Hồi Quả Vị lập tức bắt đầu vỡ tan!
Cuối cùng, nó hoàn toàn hóa thành một đống vỡ vụn rồi dung nhập vào trong Hỗn Độn.
Dưới sự khống chế sức mạnh luân hồi của Bộ Phương, Pháp Tắc Luân Hồi đã mất đi nơi nương tựa kia chậm rãi dung nhập vào bên trong không gian Hỗn Độn.
- Cẩu gia ta thật không ngờ tới một vị Thiên Thần thế mà lại lựa chọn lực lượng của Hồn Ma, từ bỏ sức mạnh vốn của có của bản thân mình.
Cẩu gia có chút thất vọng và mất mát
- Hắn ta sẽ phải hối hận.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Mất đi lực lượng luân hồi, Thiên Thần Luân Hồi đã hoàn toàn bị cánh tay của Hồn Ma khống chế, cơ thể của hắn ta hoàn toàn dung hợp thành một thể với lực lượng của Hồn Ma.
Vù vù vù vù
Sức mạnh của Thiên Thần Luân Hồi bắt đầu biến hóa, trở nên càng cường thịnh hơn.
- Bé ngoan, cảm thụ sức mạnh đi!
Ánh mắt của Thiên Thần Luân Hồi đỏ ửng, hắn ta tựa như một đứa bé mà lắng nghe giọng nói trong đầu với sự hưng phấn cùng cực.
Soạt!
Sau lưng của hắn ta, bỗng nhiên có đôi cánh thịt phá tan rồi hiện ra, giống như một tấm màng mỏng trong suốt, tản ra hơi thở tà ác.
Thiên Thần Luân Hồi dường như đã có hơi mê luyến mà nhìn thân thể của mình.

Thân hình Cẩu gia đột nhiên biến mất.
Lúc xuất hiện một lần nữa thì nó đã đứng bên cạnh Thiên Thần Luân Hồi, vung một vuốt nện mạnh xuống.
Trước đó Cẩu Gia không dám tự tiện động thủ, sợ sức mạnh phản phệ bạo phát làm hỏng cả nửa cái Hỗn Độn này.
Nhưng mà hiện tại
Thiên Thần Luân Hồi đã lựa chọn từ bỏ lực lượng luân hồi, loại hành vi ngu xuẩn này, hoàn toàn đã chọc giận đến Cẩu gia!
Thừa dịp hắn ta còn chưa hoàn toàn dung hợp với sức mạnh, bây giờ đánh chết hắn ta luôn!
Minh Vương Nhĩ Ha cũng động thủ.
Thừa dịp hắn ta đang suy yếu mà đòi mạng hắn
Loại thủ đoạn này, đương nhiên hắn ta vô cùng thành thạo!
Ầm ầm!
Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Ha cùng xuất thủ, trong nháy mắt đã đánh cho Thiên Thần Luân Hồi ngã rạp trên mặt đất.
Thời gian Pháp Tắc và Pháp Tắc Sinh Mệnh cùng đánh lên khiến cho Thiên Thần Luân Hồi gào thét thảm thiết!
Đột nhiên.
Cánh tay kia bắt đầu to lớn lên, không ngừng phình chướng ra.
Nó giống như muốn xuyên qua Hỗn Độn ngay lập tức.
Trên cánh tay to lớn có Tội Ác Chi Khí quanh quẩn.
Thiên Thần Luân Hồi kéo cánh tay vô cùng to lớn kia, trên mặt hắn ta tuôn ra vẻ dữ tợn.
- Loại cảm giác này thật là tốt!
Thiên Thần Luân Hồi nhếch môi để lộ ra hàm răng sắc bén.
Đột nhiên.
Thời gian Pháp Tắc bỗng nhiên ập xuống.
Thời gian giống như hóa thành từng ánh đao sắc bén, muốn trực tiếp chém cánh tay Thiên Thần Luân Hồi xuống.
Minh Vương Nhĩ Ha và Cẩu Gia đồng loạt xuất thủ.
Vù vù vù vù!
Hắc khí đang tràn ngập.
Thời khắc này, toàn bộ Hỗn Độn cũng đang hết sức chăm chú nhìn vào cảnh tượng trước mắt nàu.
Vô số cường giả đang đánh nhau đều ngây ra như phỗng.
Đây là sinh ra cái gì vậy chứ?
Vốn dĩ các cường giả đã thần phục với Thiên Thần Luân Hồi, ở thời khắc này cũng cảm giác không còn trói buộc nữa, bọn hắn có thể dễ dàng rời đi.
Sau khi Thiên Thần Luân Hồi từ bỏ lực lượng luân hồi, trói buộc với bọn hắn cũng đã biến mất.
Tất cả mọi người đều xôn xao.
- Đó là quái vật gì vậy?
- Thiên Thần Luân Hồi? Người mà chúng ta thần phục lại chính là thứ đồ buồn nôn này sao?
- Không phải tộc của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm! Đây là Hồn Ma! Đây là sinh linh của tội ác!
Đột nhiên, tất cả mọi người đều căm phẫn mà nhìn về phía Thiên Thần Luân Hồi.
Nếu như Thiên Thần Luân Hồi còn là Thiên Thần, bọn hắn sẽ còn thần phục hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta đã không phải là Thiên Thần nữa, vậy cái tên này còn là cái thá gì nữa dâu?
Hồn Ma?
Nhất định phải đánh chết!
Hai bên vốn dĩ đang giao chiến, trong nháy đã mắt giảng hòa
Chín vị Thiên Thần Thượng Cổ bị Cẩu gia phong ấn cũng sợ ngây người.
Thiên Thần Luân Hồi lại là loại người này!
Vậy bọn hắn tính là gì chứ?
Biết bao nhiêu năm như vậy, bọn hắn có gì đều dâng lên cung phụng hắn ta, chẳng lẽ đều là cho chó ăn cả sao?
Lương tâm của Thiên Thần Luân Hồi bị chó cạp rồi à?
Soạt!
Thời gian Pháp Tắc và Pháp Tắc Sinh Mệnh xẹt qua.
Ngay lập tức
Cánh tay kia bỗng nhiên bị xé rách, giống như sắp rớt ra từ trên thân thể của Thiên Thần Luân Hồi vậy.
Soạt
Thế nhưng.
Ngay lúc cánh tay sắp rơi ra, cánh tay đó lại nhúc nhích một trận rồi bỗng nhiên khép lại.
Ngược lại, một luồng sức mạnh càng khủng bố hơn bạo phát và thức tỉnh từ trên cơ thể của Thiên Thần Luân Hồi!
Hả?
Cẩu gia, Minh Vương Nhĩ Ha và vô số sinh linh trong Hỗn Độn
Giờ phút này, toàn bộ đều bị giật mình, sợ ngây người!
Thân thể không nhịn được mà rùng mình mấy cái!
Khí tức như này giống y hệt như cỗ khí tức đã gây ra hỗn loạn trong Hỗn Độn năm đó!
Trận hỗn loạn ở Hỗn Độn năm đó lại sắp xảy ra một lần nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận