Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 698: Chủ đề trù đấu: ngư (2)

- Làm gì vậy?
- Nếu đã mở đấu bếp, vậy không cần giả mù sa mưa nữa… ngày mai, ta thực hiện hẹn ước đúng giờ, Bộ Phương, ngươi chuẩn bị đấu bếp đi! Là người khiêu chiến, chủ để đấu ngày mai do ta định đoạt, chính là… cá! Ngươi tự quyết định đi!
Văn Nhân Sửu lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn che nửa người dưới, khập khiễng rời khỏi quán ăn Vân Lam.
Mọi người nhìn bóng dáng rời đi của Văn Nhân Sửu, đều trầm mặc hồi lâu.
Bộ Phương đứng ở cửa quán ăn, nhìn bóng dáng rời đi của Văn Nhân Sửu, sau hồi lâu, mới bĩu môi.
Nam Cung Vô Khuyết gãi đầu, hắn cảm thấy hắn vì sao không hiểu gì trong lời nói giữa Bộ Phương và Văn Nhân Sửu.
- Lão Bộ… đấu bếp nghĩa là gì? Nghe ra thật lợi hại…
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Bộ Phương, hỏi.
Bộ Phương xoay đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Đấu bếp sao, giống như quyết đấu sinh tử. Khác chính là, người thất bại không phải tử vong mà bị cướp đoạt tư cách nấu ăn, từ nay về sau không còn là đầu bếp.
Cái gì?
Mọi người kinh hãi, đây là đấu bếp? Bọn họ lần đầu nghe thấy.
Cướp đoạt tư cách nấu ăn của đầu bếp… đây quả thực rất tàn nhẫn!
- Lão Bộ à, vậy ngươi lỡ như thua rồi.. chẳng phải về sau không thể nấu ăn sao? Vậy về sau ta sẽ không thể ăn Phật Nhảy Tường mỹ vị?
Nam Cung Vô Khuyết ôm ngực, thần tình hoảng sợ hỏi.
Sau đó, Minh Vương ngậm thanh cay, cũng ôm ngực, thần tình hoảng sợ nói:
- Đúng vậy… nếu ngươi thua, bổn vương sẽ không còn thanh cay để ăn? Không thể được… bổn vương hiện tại muốn giết chết tên kia!
- Đấu bếp một khi mở ra, chẳng khác nào song phương ký khế ước. Người của bên nào tổn thương người ký khế ước, sẽ bị trừng phạt.
Bộ Phương nói.
Minh Vương chợt cứng đờ, ngậm thanh cay, tỏ ra bất đắc dĩ.
- Ôi, kỳ thật ta cũng không muốn như vậy.
Bộ Phương thở dài, xoay người tiến vào trong phòng bếp:
- Mọi người vui vẻ nấu ăn thì tốt biết mấy…
Minh Vương và Nam Cung Vô Khuyết nhìn nhau, sau đó hai người lần lượt rời khỏi quán ăn.
Đấu bếp ngày mai… là trận chiến liên quan tôn nghiêm của đầu bếp, hai người bỗng nhiên cảm thấy kích thích.
Văn Nhân Sửu trở về khách điếm, cả gương mặt hóa đen. May mắn hắn vì đi đại lục hành tẩu, chuẩn bị không ít quần áo. Sau khi tìm nơi không người mặc bố y, mới không trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Nếu không một người hành tẩu Thao Thiết Cốc lõa lồ, quả thực xấu hổ vạn phần.
Ngồi trên ghế của khách điếm, Văn Nhân Sửu đổ cho mình một ly trà. Khách điếm hắn ở là một trong những khách điếm tốt nhất Thiên Lam Thành. Mùi hương trà tỏa ra, khiến hắn hơi say mê.
Uống một chén trà.
Văn Nhân Sửu bắt đầu tự hỏi ngày mau nấu gì. Chủ đề hắn đưa ra là cá. Đây cũng là một loại món ăn hắn am hiểu nhất. Lúc trước trong truyền thừa của tôn giả Đao Bá, tuy bị Bộ Phương chiếm thượng phong, nhưng hắn hoàn toàn không phục, bởi vì hắn biết, món ăn tủ hắn am hiểm nhất là cá.
Đấu bếp này ảnh hưởng tôn nghiêm và tương lai của hắn, hắn tự nhiên muốn thể hiện thực lực chân chính.
Giơ bàn tay lên, một trận hàn khí tràn ra, Băng Tinh Thái Đao lạnh như băng hiện lên trong tay hắn.
Vuốt ve thái đao lạnh như băng, trên mặt Văn Nhân Sửu hiện lên vẻ say mê. Hắn chạm thân đao, chậm rãi vuốt ve.
……..
Tiềm Long Đại Lục, trung tâm sơn mạch.
Núi non san sát, nối liền, các loại núi hùng vĩ mọc cao, giống như linh thú rít gào thương thiên!
Bên trong sơn mạch có sơn cốc, trong cốc có hồ lớn rạng rỡ.
Hồ nước xanh lam.
Bốn phía hồ, có một vòng kiến trúc cao ngất.
Trong một đống lớn kiến trúc cao nhất, một bóng người chậm rãi mở mắt.
Đây là một lão giả tóc trắng xóa, trên mặt đầy nếp nhăn.
Lão giả ho khan mấy tiếng, đứng lện, chậm rãi đi đến cửa cổ, dừng trước cửa sổ.
Kẽo kẹt, thanh âm xa xưa vang lên, một bóng người đẩy cửa ra, từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
- Lão sư, trên tấm bia tên của Văn Nhân sư đệ có phản ứng, hẳn là mở ra đấu bếp với người ngoại giới.
Thân ảnh kia, cung kính nói.
Lão giả hô hấp bình ổn, nếp nhăn trên mặt hơi cong, ánh nhìn xa xa, nhìn hồ nước rạng rỡ, cũng không biết nói gì.
Hồi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn:
- Quả thật làm loạn, ở ngoài cốc mà dám mở đấu bếp. Nếu thua.. hắn vứt sạch thể diện của Thao Thiết Cốc rồi!
Trong thanh âm của lão gia có chút uẩn giận, cảm giác khủng bố mà không thể tức giận.
Không khí chợt trở nên ngưng trệ, làm cho thân ảnh đứng phía sau cung kính run lên.
- Lão sư, giới bên ngoài, Văn Nhân sư đệ làm sao có thể thất bại? Tất cả tinh anh đại trù ở Tiềm long Đại Lục đều tụ tập ở Thao Thiết Cốc. Đầu bếp ngoại giới bình thường làm sao là đối thủ của sư đệ.
Thân ảnh thoải mái nói.
Lão giả chậm rãi xoay người, mái tóc bạc phất nhẹ trong gió.
- Không thể khinh thường người trong thiên hạ… Ngươi đi xuống đi, nếu tiểu tử Văn Nhân Sửu kia thua, ngươi tự mình xuất cốc, đón trở về, thuận tiện mời người đả bại hắn nhập cốc. Tấm ngọc phù này là Vạn Lí Phù, ngươi cầm đi.
Lão giả nâng tay, một tấm ngọc phù nâu bay ra, dừng trên tay người nọ.
Sắc mặt bóng người hơi đổi.
Lão sư đã thôi diễn được gì sao… sao lại không tin tưởng sư đệ như vậy?
Chẳng lẽ ngoài cốc còn có người trù nghệ đạt đến trình độ đầu bếp cấp một sao? Thật là yêu nghiệt như vậy!
- Đi xuống đi.
Lão giả giơ tay lên.
Thân ảnh người nọ lui về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận