Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1077: Quán ăn đáng sợ (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ông chủ Bộ! Mau cứu lão nương!
Mộc Chanh nện đôi chân dài trắng nõn dưới ánh mặt trời, vô cùng mê hoặc mắt người.
Trên thân Mộc Chanh có một mảng cháy đen, quần áo cũng rách ra thành từng lỗ hổng. Phần da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, làm không ít người đều không kìm được ánh mắt.
Tuy Mộc Chanh bây giờ rất chật vật và xấu hổ nhưng nàng vẫn rất đẹp.
Từng bước chân chạy trên đất vô cùng gợi cảm.
Bộ Phương đang híp mắt thì trừng lớn, bị giật mình…
Nữ nhân kia đang nói cái gì thế? Nghe cứ kỳ quái!
Chờ chút… hình như nữ nhân kia là chủ lầu đối diện Mộc Chanh mà.
Bộ Phương ngồi thẳng lên, nhìn Mộc Chanh đang chạy về phía hắn. Cái bộ dạng kia làm mặt hắn méo lại.
Người xung quanh không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì bọn họ phát hiện, sau lưng Mộc Chanh có hai đống… như hai đống phân đang phi nước đại tới!
Mẹ nó!
Con mẹ nó thật sự quá thối mà!
Hai cái đống kia chạy nhanh qua, toàn phố dài của Thiết Tiên Thành đều bị bao trùm bởi mùi thối kinh khủng. Mỗi một vị thực khách đều muốn nôn ói ra.
Cái này rốt cuộc là thế nào…
Hai người này vừa đi ra từ trong hầm phân heo à?
Còn đuổi giết đầu bếp Mộc. Đầu bếp Mộc không có gì làm gây sự với hai cái đống này làm gì?
Tất cả mọi người bịt mũi, vô cùng nghi hoặc mà nhìn thấy màn truy đuổi ở bên đường.
Có người muốn ra tay, dù sao người bị truy đuổi cũng là nữ thần của bon họ. Nếu như có thể cứu được nữ thần, không chừng nàng sẽ vui vẻ, đây chính là chuyện vô cùng tự hào mà.
Đáng tiếc…
Đám người muốn ra tay nhìn đống phân di động kia, nhất thời không dám ra tay nữa.
Chỉ sợ bẩn tay mình.
Rầm rầm rầm!
Sấm sét quét ngang qua, nện trên đường phố, đá vụn bay lên tán loạn.
Thân hình Mộc Chanh lướt ngang qua, trên mặt toàn vẻ vô cùng xấu hổ.
Nàng dự tính chạy về hướng phc, nhưng nhớ ra trong phc không có cường giả. Nếu như dẫn hai cái đống phân này vào…
Thì phc coi như xong rồi…Mà nàng cũng nhất định chạy không thoát.
Cho nên vào thời khắc quan trọng ấy, Mộc Chanh lựa chọn thay đổi.
Cho nên nàng chạy về hướng của quán ăn Thao Thiết như bay. Nàng không có chút lo lắng nào về chuyện Bộ Phương sẽ bị nàng làm liên lụy.
Dù sao thì bên người Bộ Phương còn có một con chó đen vô cùng đáng sợ.
Chỉ cần một móng vuốt của con chó đen kia, hai thủ vệ này chỉ là giấy thôi…
Chó đen kia mới thực sự là lão đại mà.
Mộc Chanh cảm thấy mình phải một mực ôm lấy chân chó của lão đại!
Rốt cuộc Mộc Chanh cũng hiểu được có một cái bắp đùi để ôm là cảm giác tốt đẹp đến nhường nào.
Cho nên Mộc Chanh quyết định, chuyện lần này kết thúc nàng nhất định phải trở về nấu một món ăn sở trường khao lão đại. Sau đó tăng thêm tình cảm với lão đại, có chút thiện cảm.
Không chừng lần sau nàng lại có người truy sát, lão đại sẽ lại ra tay.
Ở nơi xa có hắc khí tràn ngập, mùi thối hóa thành một mảng che khuất bầu trời như mây đen hướng về phía quán ăn Thao Thiết.
Sắc mặt Bộ Phương trong nháy mắt biến thành màu đen.
Mùi thối này quanh quẩn trong lỗ mũi của hắn, khóe miệng Bộ Phương nhất thời giật một cái… con mẹ nó thối quá!
Nhìn hướng Mộc Chanh đang chạy về, chính là quán ăn Thao Thiết!
Bộ Phương ngơ ngác, sau đó đôi mắt sáng lên, yên lặng.
Mộc Chanh này đang làm cái gì? Vì sao lại mang theo hai cái hố phân đến gặp hắn?
Hơn nữa, đối phương có ý gì?
Bộ Phương hít sâu một hơi, đứng lên.
Tiểu Nha giật mình, cũng mở mắt ra. Nhất thời nhìn thấy hai tên thủ vệ vừa đen vừa thối.
- Ông chủ Bộ! Cứu mạng!
Mộc Chanh khàn giọng hô lên.
- Ai cũng không cứu được ngươi! Chấn Thiên phù, trấn áp!
Một thủ vệ bóp nát ngọc phù. Trận pháp trong ngọc phù xuất hiện, nhanh chóng khuếch tán. Trong chớp mắt đã bao vây toàn bộ không gian.
Uỳnh!
Mộc Chanh lập tức muốn tới cạnh Bộ Phương, nhất thời cảm thấy có một luồng áp lực lớn.
Mộc Chanh giơ tay lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khẩn trương cuống quít, lực ép đè xuống. Mộc Chanh nhất thời bị ép xuống mặt đất, toàn thân không thể động đậy.
Xoạt xoạt một tiếng, đất đá trên mặt đất đều bị thân thể Mộc Chanh đè nát.
Roi sấm sét như một con rồng khổng lồ tràng đầy năng lượng muốn đập về phía Mộc Chanh đang nằm trên mặt đất, tự như muốn hút chết Mộc Chanh!
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đều hét lên.
Mộc Chanh cũng cảm thấy tuyệt vọng, nằm rạp trên mặt đất, trong mặt đều là là tia tro tàn.
Xem ra lần này thực sự phải chết rồi.
- Tiểu Bạch, đuổi hai cái đống kia đi, cản trở trước cửa ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta.
Bộ Phương từ tốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận