Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1541: Thịt Chân Long (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người đều sợ hãi!
Một màn này khiến cho toàn bộ Tiên Thành đều chấn động. Các thế gia đều bị trận chiến này hấp dẫn, nhao nhao ở phía dưới, trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
Sau khi các gia chủ thế gia và Đồng Vô Địch nhìn thấy thực lực chiến đấu của Cẩu Gia thì tâm thần cũng run rẩy không ngừng.
Quả nhiên con chó này còn khủng bố hơn cả trước đây, may mà bọn họ không ra tay, nếu không đến chữ chết cũng không biết nên viết thế nào.
Con chó đen này thực sự quá mạnh!
Sắc mặt Đồng Vô Địch âm trầm, đôi mắt toát ra vẻ sợ hãi.
- Không ra tay với con chó này và tên đầu bếp kia đúng là quyết định đúng đắn nhất của chúng ta, tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch…
Đồng Vô Địch thở ra một hơi, nói với mấy gia chủ thế gia ở bên cạnh. Một màn này cũng không có gây nên sóng gió quá lớn. Quần chúng đến xem đều bị người của phủ thành chủ tách ra. Cho nên nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Theo lời một số người nhìn thấy thì là một con chó đen đè một con rồng chỉ thấy trong truyền thuyết xuống. Rất nhiều người đều kinh ngạc, cảm giác như mình bị hoa mắt rồi.
Nhưng người của phủ thành chủ ngăn cản, nên mọi người đành phải nhao nhao tán đi.
Cuộc chiến có vẻ cũng đã kết thúc.
Phía trước quán ăn, tất cả mọi người đều bị bụi mù làm mờ hết mắt.
Bên trong phế tích kia có một con chó đen ung dung nện bước chân mèo vẫy đuôi đi ra, tỏ vẻ là tâm trạng Cẩu Gia bây giờ đang rất vui vẻ.
Trên mặt đất, một bóng người run rẩy đứng lên. Ứng Long lại trở về hình người, chỉ là giờ phút này hắn không còn dáng vẻ bình tĩnh và thong dong như lúc trước nữa. Mặt mũi bầm dập, áo bào xanh trên người rách nát. Nhưng hắn cầm một quyền trượng đen trong tay chính là hư không Chi Nhãn Quyền Trượng.
Mặc dù Ứng Long trọng thương những vẫn dùng một chút thủ đoạn lấy được quyền trượng trừ chỗ Cẩu Gia về.
Ứng Long chống quyền trượng xuống, có máu tươi chảy từ lỗ mũi xuống, khuôn mặt hắn có chút biến thành màu đen. Tuy muốn điên lên những nghĩ thực lực của Cẩu Gia bây giờ rất mạnh, nên Ứng Long vẫn ngẫm nghĩ lại.
Con chó đen này, hồi phục thương thế không tệ, lực chiến đấu càng ngày càng cường hãn. Không nhất thiết phải lưỡng bại câu thương với con chó ghẻ này. Hơn nữa, nó còn chưa dùng toàn lực nữa, không thể liều mạng được?
- Ứng Long đại nhân… ngài không sao chứ?
Kim Giác nhìn thấy Ứng Long chống quyền trượng đi ra thì trong lòng nơm nớp chấn động không ngừng, cẩn thận từng tí mới dám mở miệng hỏi.
- Ta thì có thể có chuyện gì… vết thương nhỏ thôi, không đáng kể.
Ứng Long lau máu mũi, khuôn mặt già nua liếc mắt nhìn Kim Giác một chút.
- Các ngươi đó, chơi chán chưa? Nên trở về Địa Ngục rồi… Thân là Ngục Chủ còn rất nhiều việc đang chờ các ngươi xử lý đấy.
Ứng Long nói ra.
Sắc mặt Kim Giác thay đổi, cười trừ một tiếng.
Ứng Long chống quyền trượng, liếc nhìn Cẩu Gia một chút.
- Nhìn cái gì, còn muốn đánh tiếp à?
Cẩu Gia ghé vào cửa quán ăn, giật nhẹ miệng chó, từ tốn nói.
Bỗng nhiên Ứng Long gõ quyền trượng, cơn tức giận trong lòng dâng lên, trừng mắt nhìn Cẩu Gia.
Ánh mắt một người một chó đụng nhau trong hư không.
- Một ngày nào đó Cẩu Gia ta chắc chắn sẽ đào thịt ở cánh của con rồng thối nhà ngươi cho thanh niên Bộ Phương làm thịt rồng xào chua ngọt!
Cẩu Gia lẩm bẩm một tiếng.
Ứng Long trừng mắt một cái, vẻ mặt giận dữ.
- Khụ khụ… Cẩu Gia, thịt chỗ đó không thích hợp làm sường xào chua ngọt… ngươi muốn đổi chỗ khác không, chỗ thịt giữa cánh kia cũng không tệ.
Bộ Phương nhìn Cẩu Gia, tâm đắc nhắc nhở một câu. Cẩu Gia hơi sững sờ.
Hắn chỉ biết sườn xào chua ngọt ăn ngon, không biết cách chọn thịt lại xảo trá như thế.
Nhìn một người một chó nói chuyện phiếm xem trên thân hắn phần thịt nào thích hợp để làm sườn xào chua ngọt, cơn tức giận trong lòng Ứng Long lại dâng lên.
Dù sao cũng là một kẻ già đời, là người nắm quyền Tư Pháp Địa Ngục, hắn vẫn có tự tôn chứ. Sau khi bình tĩnh lại, Ứng Long mới liếc nhìn Bộ Phương và Cẩu Gia một chút.
Quay người, huy động quyền trượng, mở một cái lỗ hổng trong hư không.
- Đều về Địa Ngục hết cho ta!
Ứng Long nhìn bốn vị Ngục Chủ một chút, hừ lạnh một tiếng bước vào trong hư không, thân hình biến mất.
Kim Giác sờ sờ đầu, nhếch miệng, liếm môi. Hắn còn muốn ăn thêm thịt nướng mà, không ngờ phải trở về rồi.
Nhưng Ứng Long đã mở miệng thì bọn họ đành phải tuân theo. Cho nên Kim Giác bước vào lỗ hổng trong hư không trước. Lạc Cơ vẫy tay với Cẩu Gia.
- Thần tượng! Lạc Cơ phải đi rồi, có thể thỏa mãn một thỉnh cầu nhỏ của Lạc Cơ không?
Cẩu Gia nhìn Lạc Cơ, nói.
- Không, hỏi nữa ta sẽ đánh ngươi!
Không cần đoán cũng biết nữ nhân này lại đòi lông chó, Cẩu Gia sớm đã nhìn thấu rồi.
- Ôi trời, con chó ghẻ này đúng là hẹp hòi. Một sợi lông chó thôi mà, tiểu cô nương nhà ngươi ta lâu lắm mới tới đây một lần đúng không…
Không biết từ lúc nào Địch Thái Giới Chủ đã tiến đến bên cạnh Cẩu Gia, trình trọng nói.
- Ngươi có phải muốn đánh nhau nữa không? Không phải lông trên người ngươi nên ngươi không đau lòng đúng không!
Cẩu Gia liếc nhìn Địch Thái Giới Chủ một chút, hừ lạnh.
- Không đau lòng…
Địch Thái Giới Chủ vuốt tóc, trừng mắt với Cẩu Gia một cái.
Không lấy được lông chó của Cẩu Gia, tâm tình Lạc Cơ hơi sa sút, cảm thấy bị phụ lòng, ôm mặt chui vào lỗ hổng kia trở về Địa Ngục.
- Bảo bối à, Ngân Giác chờ nàng cùng đi.
Ngân Giác ghé vào bên người U Cơ, nháy mắt nói.
Mặt U Cơ không có biểu cảm gì liếc nhìn hắn một chút. Sau đó Trọng Kiếm xuất hiện trên tay, đánh về phía hắn.
Bành một tiếng, Ngân Giác trực tiếp bị đánh ra xa, rơi trúng cái lỗ hổng kia.
- Nha đầu, đánh hay lắm.
Mắt Địch Thái Giới Chủ sáng lên.
U Cơ không để ý đến hắn mà đi thẳng tới trước mặt Bộ Phương, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Bộ Phương bị nhìn chằm chằm trong lòng có chút hoảng.
Uỳnh…
Ngay sau đó, trận pháp dùng để kiểm tra lời nguyền trong ngươi Tiểu U xuất hiện lại trong tay U Cơ.
- Đưa tay ngươi ra đây.
U Cơ nói với Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận