Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 566: Ngươi không tạc lò, coi như ta thua (2)

Người như thế cũng muốn bước chân vào Top 3 ... hắn thật sự nghĩ Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển không còn người nào sao?
Mộng tưởng hão huyền như vậy!
Nhưng Mộ Bạch vẫn rất ôn hòa, nam nhân này vẫn luôn ôn hòa, khóe môi hiện lên nụ cười, giống như dòng sữa x róc rách lưu động, thấm vào ruột gan.
Một đầu bếp... Thật thú vị.
- Trận này người thắng trận là... Bộ Phương!
Huyền Minh đại sư trợn mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, làm lão sư của Nam Cung Vô Khuyết, Huyền Minh đại sư liếc thấy tiểu tử kia đang bịa đặt.
Nhất định là tiểu tử Nam Cung Vô Khuyết có vấn đề, căn bản không phải đáp ứng chuyện của Bộ Phương.
Tiểu tử này chỉ muốn tìm lý do chính đáng cho việc mình từ bỏ cuộc thi.
Nhưng tiểu tử này cũng quá thất đức, hắn nói ra lời này, không phải là đẩy Bộ Phương về phía đối lập với những người còn lại trong Top 10 Luyện Đan Sư? Muốn làm Bộ Phương phải thừa nhận nhiều lửa giận của Luyện Đan Sư.
Hơn nữa những Luyện Đan Sư này cũng không phải Luyện Đan Sư bình thường.
Không nói Mộ Bạch, chỉ riêng Mao Thạch, đã là một nhân vật tàn nhẫn.
Trình độ luyện đan của Mao Thạch rất cao, mạnh hơn Hùng điên và ma nữ An Sênh rất nhiều...
Nhưng Bộ Phương cũng không để ý, sau khi đạt được thắng lợi, chắp tay sau lưng chuẩn bị rời khỏi võ đài .
Hắn còn muốn về sớm, mở cửa tiệm buôn bán, so với tranh tài, hắn thấy buôn bán vẫn quan trọng hơn.
Bộ Phương lên cấp rồi, đối thủ trận tiếp theo là ai thật sự khó mà nói, nhưng khán giả cũng suy đoán, trận tiếp theo Bộ Phương rất có khả năng gặp được Mao Thạch.
Bởi vì người tranh tài ngày mai chính là Mao Thạch, nếu như hai người bọn họ đều lên cấp, có thể rất dễ được phân phối tiến hành tranh đoạt Top 3 của cuộc thi.
Dĩ nhiên... cũng có thể là Mộ Bạch, chẳng qua nếu như Bộ Phương sớm gặp phải Mộ Bạch, vậy chỉ có thể nói là vận khí quá tệ.
Một khi gặp phải Mộ Bạch, Bộ Phương không có bất kỳ hi vọng...
Ở trong lòng khán giả, Đan Vương Mộ Bạch có lực thống trị quá lớn.
Tranh tài kết thúc, Bộ Phương đi xuống võ đài, đi tới bên cạnh Nam Cung Vô Khuyết, lãnh đạm liếc nhìn hắn.
- Không phải ngươi nói muốn ta nhường sao? Làm sao ngay cả cơ hội nhường ngươi cũng không cho ta...
- Ta...
Nam Cung Vô Khuyết có chút uất nghẹn, hắn thật sự không cố ý!
Tất cả chuyện này đều vì nữ nhân Dương Mỹ Cát... Không có việc gì tới tìm hắn nói phải trả Thiên Địa Huyền Hỏa, hắn nào biết dung hợp Thiên Địa Huyền Hỏa lại tốn hao nhiều thời gian như vậy.
- Được rồi, không cần nói nữa... trận tiếp theo ta cũng định bỏ cuộc, như ngươi.
Bộ Phương giơ giơ bàn tay lên, cắt ngang lời nói của Nam Cung Vô Khuyết, ánh mắt thoáng nhìn, bình thản nói.
Gương mặt Nam Cung Vô Khuyết chợt đỏ bừng.
- Chậc chậc... Lại muốn bỏ cuộc sao? Không phải nói mục tiêu của ngươi là Top 3 sao? Tại sao lại biến thành muốn bỏ cuộc?
Một thanh âm chê cười từ đàng xa phiêu đãng bay đến.
Mao Thạch không biết từ lúc nào chạy tới bên cạnh, khinh bỉ cười lạnh nhìn hai người.
- Ngươi bị sao vậy? Tin những gì Lão Bộ vừa nói, trí thông minh của ngươi có phải bị chó ăn hay không?
Vẻ mặt Nam Cung Vô Khuyết nhìn Mao Thạch như kẻ ngớ ngẩn, nói.
Mao Thạch thoáng sững người, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
- Ta không nói chuyện với kẻ hèn nhác bỏ cuộc... Ta trực tiếp nói cho ngươi biết, đối thủ trận tiếp theo của ngươi chính là ta!
Ánh mắt Mao Thạch rơi xuống người Bộ Phương, vô cùng lạnh lùng.
Nam Cung Vô Khuyết tức giận, chết nhát? Ai chết nhát!
Hắn chẳng qua không cẩn thận tu luyện quá giờ, có quan hệ gì đến chết nhát...
- Ngươi nói thêm câu nữa, cẩn thận Nam Cung Vô Khuyết ta cho lên đường!
Lỗ mũi Nam Cung Vô Khuyết mở lớn, phun nhiệt khí, ánh mắt cũng trợn to, hiện đầy tia máu.
Mao Thạch lắc đầu khinh thường, cũng lười để ý đến Nam Cung Vô Khuyết, hắn nhìn Bộ Phương, chờ Bộ Phương trả lời.
- A... được, vậy ta sẽ chúc ngươi may mắn.
Bộ Phương ngẩn ngơ, chân thành nói.
Mao Thạch sửng sốt:
- Ai cần ngươi chúc may mắn, ta đánh bại ngươi rất dễ dàng, còn cần ngươi chúc? Đừng nói cao giọng như vậy! Ngươi cứ chờ bị đánh bại đi! Ta sẽ trả lại cho ngươi tất cả sỉ nhục ngươi mang đến cho An Sênh! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thất bại! Một đầu bếp, nên ngoan ngoãn ở trong bếp nấu ăn! Đừng ra ngoài để mất mặt xấu hổ!
- Ngươi muốn lấy lại danh dự cho An ngực lớn sao? Ngươi là gì của An ngực lớn? Ngươi có tư cách làm chủ thay An ngực lớn sao?
Nam Cung Vô Khuyết thật sự không ưa bộ dạng kiêu ngạo của Mao Thạch, liên tục hỏi.
- Câm miệng! Đừng dùng thô bỉ từ ngữ của ngươi gọi An Sênh!
Mao Thạch nhất thời bùng nổ, ánh mắt giống như rắn độc nhìn Nam Cung Vô Khuyết .
Ơ! Kêu lão tử câm miệng?
Nam Cung Vô Khuyết đang chí công vô tư, bị Mao Thạch kích như vậy, cả người cũng bùng nổ, khó chịu tản mát ra một cổ khí tức áp lực.
- Ta nói đầu bếp chính là đầu bếp, đầu bếp thì khó mà trèo lên nơi thanh nhã, nên biết điều ở trong bếp nấu nướng! Trận tiếp theo... Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là tuyệt vọng! Luyện Đan Sư căn bản không phải tồn tại một đầu bếp có thể so sánh!
Mao Thạch lạnh lùng nói.
Nam Cung Vô Khuyết khẽ hừ một tiếng, tựa hồ muốn động thủ, nhưng lại bị Bộ Phương túm lại.
Từ nơi xa, Tiểu U chậm rãi đi đến, đứng phía sau Bộ Phương.
Ánh mắt Tiểu U sâu thẳm mà lạnh như băng, liếc nhìn Mao Thạch, ánh mắt giống như đang nhìn một con kiến hôi tầm thường, hoàn toàn không thèm để ý.
Đầu bếp khó mà trèo lên nơi thanh nhã? Người nào cho ngươi tự tin nói những lời này?
Sắc mặt Bộ Phương khẽ biến đổi, sắc mặt vô cảm nhìn Mao Thạch, lãnh đạm mở miệng nói.
- Đối thủ trận tiếp theo là ngươi sao? Được... Trận tiếp theo ngươi không tạc lò, coi như ta thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận