Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 966: Ngươi là cơn gió ta là cát bụi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhiều người đều nảy sinh sự nghi ngờ, vô cùng ngạc nhiên.
Có người sợ hãi thán phục, có người hưng phấn cũng có người cảm thấy kinh diễm khi nhìn thấy ánh sáng chiếu ra từ trong trận pháp.
Trong nháy mắt khi Bộ Phương mở cái nắp sắt ra, một mùi thơm nồng nặc như gợn sóng từng vòng từng vòng khuếch tán ra, mỗi lần khuếch tán như vậy đều sẽ đậm đà thêm mấy phần, kích thích vị giác của người xung quanh.
- Thơm quá à!
- Nước miếng của ta cũng chảy ra rồi, chỉ nghe mùi thơm thôi mà còn khó kiềm chế tới vậy.
- Món ăn này... Có độc!

Sau một lúc lâu im lặng, các thực khách cũng điên cuồng náo loạn ồn ào kinh thiên động địa.
Xì xụp xì xụp…
Khói trắng lại chậm rãi lan ra.
Ánh mắt của nhóm người Sở Trường Sinh đều tập trung lại, chăm chú nhìn về phía món ăn bên trong mâm sứ kia.
Theo thời gian dần trôi qua, ánh sáng bên trong cũng dịu bớt, ngay sau đó đã bộc lộ ra hình dạng thật của món ăn nóng hôi hổi bên trong.
Đây là một miếng thịt thăn long lanh ánh sáng, hơi nóng và mùi thơm cũng đang chuyển động phía trên miếng thịt kia, làn khói nhàn nhạt bốc lên rồi bao phủ lại.
Kết hợp với món ăn vừa tươi ngon vừa đẹp mắt, sinh động giống như thật, cho dù đã bị Bộ Phương hầm kỹ nhưng vẫn sinh động như cũ.
Món ăn tươi ngon như vậy còn phối hợp với sự sắp xếp đẹp mắt của những khối thịt, khiến không ít người đều xúc động.
Có loại cảm giác vừa cao quý, dường như xông thẳng vào mặt.
Món ăn thế mà cũng tràn ngập vẻ kiêu ngạo, khiến họ kinh hãi cảm thán không thôi.
Trên mặt của Nhục Ma dường như bị cứng lại, hai con ngươi cũng trở nên mê ly, miệng há ra, miếng thịt tươi đang cầm trong tay cũng muốn rơi trên đất.
Hắn ta sợ hãi và thán phục không ngớt, hắn ta cảm thấy không thể nào tưởng tượng ra được và cũng cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Thế gian này sao lại có một miếng thịt hoàn hảo tới vậy?
Những đường vân thịt kia, màu sắc kia, còn có cả linh khí và mùi vị tản ra từ trên miếng thịt…
Tất cả đều khiến Nhục Ma Cáp Lý như say như mê.
Hắn ta gần như si mê với thịt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một miếng thịt tuyệt vời như vậy…
Hắn ta biết, mình đã thua.
Cho dù nguyên liệu của hắn nấu ăn chính là nguyên liệu của Linh thú Thần Hồn Cảnh, nhưng so với khối thịt này vẫn hiện lên vẻ ảm đạm, cả hai căn bản không thể nào so sánh được.
Những người khác cũng kinh ngạc như vậy.
Bí quyết của Bộ Phương chín bảy phần đều là thịt thăn Thao Thiết…
Chờ đã!
Thịt Thao Thiết!
Hí hí hí!
Nhóm người hình như cũng đã nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt của mỗi người đều trở nên sợ hãi và cảm thán, dường như có hơi khó tin tưởng được.
Thịt Thao Thiết.... Tại sao tiểu tử Bộ Phương này có thể có được loại thịt Thao Thiết cao quý như thế?
Từng cây chủy thủ được phân phát xuống.
Sở Trường Sinh nhìn thật sâu vào mắt Bộ Phương, chỗ sâu nhất trong đôi mắt hiện lên chút cảm giác như đau hết cả bi.
Có trời mới biết tiểu tử này lại dùng thịt Thao Thiết như này là để khiến bọn họ trở thành máy gian lận.
Thịt Thao Thiết vừa ra, nếu không có thịt Linh thú Thần Linh Cảnh, dùng các loại thịt kia sao có thể đấu lại?
Chỉ là dù nói thế nào, đối với thịt Thao Thiết thì trong lòng Sở Trường Sinh vẫn có vài phần mong đợi, huống chi cái này còn đẹp không tả xiết, món ăn này tinh xảo như một bức tranh nghệ thuật.
Cầm chủy thủ nên, Sở Trường Sinh đi tới phía trước món thịt thăn Thao Thiết kia.
Cầm chủy thủ lên, từ từ cắt xuống.
Xì xì!
Chủy thủ đụng tới miếng thịt thăn, nước mỡ bên trong thịt thăn đã tươm ra còn mang theo mùi rượu dễ ngửi, mùi rượu kia càng khiến người ta say mê.
Cắt xuống một miếng thịt Thao Thiết.
Mặc dù miếng thịt này không được cắt tốt, nhưng mùi vị vô cùng trọn vẹn, trên thịt bắn ra mùi thơm khiến ông ta mê muội.
Để lên miếng thịt Thao Thiết một chút đồ ăn kèm, chủy thủ đâm xuyên một cái, hoàn toàn xuyên qua hết, vừa nâng lên chính là lấp đầy cả miệng.
Nước mở nhỏ ra tung tóe rơi xuống, mùi thơm tràn ngập bốn phía, mùi thơm này như khiêu khích toàn bộ những lỗ chân lông trên người Sở Trường Sinh cũng muốn rung lên.
Thịt vừa vào miệng, trong nháy mắt, cảm giác non mềm lập tức xông lên, thịt thăn chín bảy phần có cảm giác cực kỳ tốt, cắn xuống một miếng, sau đó nhai kỹ một cái thì mùi thơm đã tràn ngập trong miệng.
Phía ngoài da hơi xốp giòn, nhưng bên trong miếng thịt Thao Thiết lại vô cùng non mềm, vô cùng thơm ngon.
Những người khác cũng rối rít dùng chủy thù cắt xuống một phần thịt.
Vừa vào miệng, tâm thần của tất cả mọi người cũng rung động theo.
Cảm giác của Yến Vũ chính là như gặp phải một Linh Thú Thao Thiết chấn động thiên hạ, toàn thân run rẩy không thôi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ sợ hãi và thán phục.
Trong lòng của hắn ta như có một con Thao Thiết đang gầm thét, cái miệng như lỗ đen kia quét sạch toàn bộ mọi thứ.
Một ngụm thịt vào bụng Mộc Chanh xong, sắc mặt nàng ta cũng trở nên ửng đỏ, mùi thơm kia hoàn toàn đánh sâu vào nàng ta, toàn thân như bị hơ trên lửa nóng, hai chân chụm lại một chỗ, không ngừng ma sát, hô hấp cũng trở nên nặng nề vài phần.
Nàng ta từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác miếng thịt Thao Thiết trong miệng, ngay sau đó thì ừng ực một tiếng, nuốt xuống, dường như có một đoàn năng lượng nóng hổi tràn vào trong người nàng ta, khiến khí tức cả người nàng ta cũng trở nên phập phồng lên xuống.
Bỗng nhiên mở choàng mắt ra, Mộc Chanh nhìn về phía Bộ Phương, vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn vài phần.
Không hề nghi ngờ, đây chính là kẻ thù cường đại, mà nàng ta phải vội thu vào phần xem thường vừa rồi.
Đối với đối thủ có thể nấu ra được món ăn dạng này, nàng ta đã không thể không nghiêm túc lại.
Nhóm người thưởng thức món ăn cũng trở nên lặng thinh không nói gì.
Không biết từ lúc nào mà quần áo trên người Sở Trường Sinh đã nổ tung ra hết, lộ ra bắp thịt nửa người trên đã che kín của ông ta, đối mặt với thịt Thao Thiết, Sở Trường Sinh khó mà kiềm chế được vỡ tung áo bào.
Bắp thịt trên người Sở Trường Sinh không ngừng phình ra, sắc mặt cũng nghiêm túc lại nói:
- Được rồi, tất cả mọi người đều nếm xong món ăn rồi, vậy cứ cho điểm đi... Trận đấu trù nghệ này tới cùng là ai có thể thắng?
Lời này vừa nói xong, bầu không khí toàn trường đều sở nên nghiêm trọng và khắc nghiệt.
Nhóm người ban bình phẩm đều hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt của Sở Trường Sinh cũng âm trầm.
Trái lại Bộ Phương vô cùng bình tĩnh đứng ở một bên, chắp tay lại, gió thổi phần phật vào vạt áo choàng lông vũ của hắn, khiến cho những sợi lông vũ cũng nhẹ nhàng lay động.
Toàn trường đều rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Một hồi lâu sau.
Nhục Ma run rẩy mở miệng…
Hắn ta lùi về sau một bước, đặt mông ngồi lại trên mặt đất, thịt mỡ trên mặt cũng run lên, tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
- Trận này... Ta thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận