Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2849: Tìm được… một con đường (1)

- Như thế nào? Có hương vị gì không?
Mộc Hồng Tử ngồi trên ghế, mặc chiếc áo choàng lông chồn, hắn ta nhìn Bộ Phương một cách tò mò.
Những người khác cũng đang nhìn chăm chú vào hắn.
Có hương vị hay không thì chỉ có Bộ Phương biết rõ nhất, nếu như có hương vị, điều đó có nghĩa là Bộ lão bản đã quay trở lại.
Ừng ực.
Bộ Phương nuốt thức ăn và lắc với vẻ mặt không thay đổi.
- Không có hương vị gì cả.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Tuy nhiên, động tác của hắn không hề chậm chạp chút nào, chẳng mấy chốc, hắn đã ăn hết sạch món ăn này.
Những người khác đều cảm thấy có chút tiếc nuối, không có hương vị vẫn là đáng tiếc thật.
Mộc Hồng Tử thở dài một hơi.
Hắn ta có thể giúp được như vậy thôi, trên thực tế, thực sự thì hắn ta rất mong Bộ Phương tiếp tục đi theo con đường Trù Thần.
Ít nhất, nó cũng mang theo hy vọng của hắn.
Hắn ta đã không hoàn thành con đường này ngay từ đầu, hy vọng rằng Bộ Phương có thể giúp hắn ta hoàn thành nó.
Trên thực tế thì hắn ta cũng nghĩ đến việc đứng trên đỉnh cao đó nhìn ngắm phong cảnh.
Nhưng Bộ Phương lại không hề buồn bã chút nào như những người này tưởng tượng, ngược lại là ăn một cách ngon lành.
Các món ăn lần lượt được đưa lên, đều bị Bộ Phương ăn hết từ món này đến món khác, ngay cả một giọt canh cũng không thừa lại.
Sau khi ăn uống no đủ.
Bộ Phương mới đặt đũa xuống.
Thở ra một hơi.
Tuyết đang rơi, toàn bộ Tiên Trù Giới đều được bao phủ bởi một màu bàng bạc.
Thoạt nhìn trông khá đẹp.
Bộ Phương đứng dậy, cả Tiểu Hồ và Tiểu Bì cũng nhao nhao nhảy lên người hắn.
Sau khi Bộ Phương ôm Tiểu Hổ cùng Tiểu Bì tạm biệt mọi người, hắn sải bước đi, dần dần biến mất trong gió tuyết.
Mộc Hồng Tử nhìn theo bóng lưng Bộ Phương đang rời đi với ánh mắt phức tạp.
Hạ Thiên và Địch Thái Giới Chủ hơi sửng sốt.
Bộ Phương cứ rời đi như vậy sao?
Đợi tới khi bọn họ đi theo ra ngoài thì lại phát hiện bóng lưng của Bộ Phương đã biến mất từ lâu.
Cũng như khi hắn đến vậy, đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ, không mang theo một áng mây nào.
Với sức mạnh của Bộ Phương, nếu muốn ẩn náu, căn bản họ cũng không thể phát hiện ra được.
Bộ Phương ở lại Tiên Trù Giới khoảng ba ngày.
Hắn bước xuống từng tầng một.
Khi hắn bước đến tầng thứ nhất và nhìn lại Tiên Trù tửu lâu trước kia, sắc mặt hắn chút phức tạp.
Tửu lâu vẫn như trước, mọi thứ vẫn vậy nhưng con người đã thay đổi.
Rời khỏi Tiên Trù Giới, Bộ Phương tiếp tục bước đi, hắn đi tới Minh Ngục, yên tĩnh dạo bước bên trong Minh Ngục.
Bất cứ , hắn sẽ ăn mỹ thực ở nơi đó.
Tốc độ của hắn rất nhanh, với lại hắn có thời gian.
Mặc dù không nếm ra được mùi vị của những món này, nhưng Bộ Phương cũng không thèm để ý, hắn vẫn ăn một cách từ tốn.
Đã ăn xong ở Minh Ngục, thì lại đến Địa Ngục.
Đối với Địa Ngục, sắc mặt của Bộ Phương càng phức tạp hơn.
Minh Vương Nhĩ Ha, Cẩu gia, Tiểu U…
Tất cả đều đến từ Địa Ngục.
Nhưng bây giờ, đường ai nấy đi.
Minh Vương Nhĩ Ha không biết mình đã đi đâu rồi.
Cẩu gia cũng không trả lời việc hắn ta đã đi đâu.
Tiểu U thì lại bị đưa trở lại Hư Vô Thành.
Bộ Phương thở ra một hơi.
Đợi đến lúc hắn khôi phục tinh thần lực, hắn nhất định sẽ tiếp tục hành tẩu, sẽ đi tìm đám người Tiểu U, Cẩu gia.
Thực ra, ngày tháng yêu thích nhất của Bộ Phương là khi mọi người ở trong tửu lâu, ăn các món ngon và cùng nhau ngắm hoàng hôn.
Bộ Phương cứ đi mãi, ôm Tiểu Hồ cùng Tiểu Bì, hành tẩu qua hoang mạc, bước qua núi cao, qua đầm lầy cùng hồ nước…
Tìm kiếm đủ loại mỹ thực.
Mỗi thế giới đều có những nền ẩm thực khác nhau, nhưng điểm chung thì vẫn giống nhau.
Tất nhiên, vẫn có một điểm lớn là dựa trên sự thay đổi của môi trường.
Mỹ thực của sa mạc chắc chắn khác với mỹ thực của núi rừng, và mỹ thực của đầm lầy cũng khác với mỹ thực của thiên nhiên và ao hồ.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, dù trong những điều kiện hết sức khó khăn, vất vả thì mỹ thực vẫn tồn tại.
Đây là nét hấp dẫn của mỹ thực.
Địa Ngục, Khư Ngục, Thâm Uyên.
Bộ Phương cũng đều đã đi qua một lượt.
Cuối cùng, Bộ Phương quay trở lại Tiềm Long Đại Lục…
Đại Lục này hắn rất quen thuộc.
Đại Lục cũng rất lớn, Bộ Phương vẫn bước đi một cách khoan thai, hắn có rất nhiều thời gian.
Sau khi trở thành Thần Hoàng, thời gian của Bộ Phương gần như là vô hạn.
Nhưng ngay cả có sinh mệnh vô hạn thì cũng chưa chắc có thể đi hết một con đường.
Bởi vì, cuối cùng con đường cũng sẽ xuất hiện ngõ cụt.

Thanh Phong đế quốc, đế đô.
Đế Đô lại náo nhiệt trở lại lần nữa.
Người ra người vào tấp nập.
Bộ Phương ôm Tiểu Hồ bước vào trong đó, tước vũ bào lấm lem bụi bẩn.
Đầu tóc của Bộ Phương cũng rất rối, trên người treo rất nhiều vải vóc, trên đó ghi lại mỹ thực của rất nhiều nơi.
Hắn dạo bước trên đường, mọi người xung quanh đều nhìn Bộ Phương với vẻ kinh tởm.
Dù sao, một người bẩn thỉu như vậy, căn bản không có khả năng đến từ đế đô.
Những người ăn xin ở đế đô có vẻ còn sạch sẽ hơn tên này nữa.
Yên tĩnh sải bước trong đế đô.
Bộ Phương không đến Phương Phương Tiểu Điếm.
Thay vào đó, hắn đến các tửu lâu khác.
Đã nhiều năm trôi qua.
Thanh Phong đế quốc cũng đã xảy ra nhiều thay đổi.
Nhiều người có lẽ họ đã chuyển đến một vùng cao hơn, hoặc cũng có thể một vị Địa Hành một vị Địa Hoàng Thổ.
Tuy nhiên, sự trở lại của Bộ Phương không phải vì ôn lại chuyện cũ.
Hắn không đi tìm bất cứ người quen nào.
Hắn đến lặng lẽ mà đi cũng lặng lẽ, miễn là hắn ăn được những gì hắn muốn.
Kim lão bản vác cái bụng béo mập của mình đi ngang qua với khuôn mặt ửng hồng, hắn ta đã già đi rất nhiều nhưng vẫn không thay đổi mong muốn được ăn ngon.
Hắn ta vội vã đi đến Phương Phương Tiểu Điếm ăn cơm.
Bỗng nhiên.
Một bóng đen lướt qua bên cạnh hắn.
Kim lão bản khẽ giật mình, hắn ta quay đầu nhìn lại, bóng dáng kia lộn xộn khắp người, tóc tai bù xù.
Trên lưng của bóng dáng đó còn có một con Hồ Ly và tôm Bì Bì màu vàng.
- Bóng lưng quen thuộc quá.
Kim lão bản sờ lên cái bụng béo ục ịch của mình và nói.
Đáng tiếc, hắn ta thực sự không thể nhận ra Bộ Phương.
Bộ Phương không lưu luyến chút nào.
Trên người hắn treo tràn đầy vải vóc, đây là trải nghiệm trong suốt cả dọc đường của hắn.
Bản thân hắn cũng đã quên mất đã tiêu tốn bao nhiêu năm để được nếm thử những thứ mỹ thực này.
Tuy rằng không thể nếm ra được hương vị, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút gì đó vui sướng.
Thật ra, có rất nhiều cảnh đẹp và món ngon ở Tiềm Long Đại Lục.
Trước đây, hắn đến và đi nhanh đến mức không hề để ý chút nào.
Nhưng bây giờ, hắn có rất nhiều thời gian, hắn đã bù đắp cho tất cả những gì hắn đã bỏ lỡ.

Thời gian trôi qua, năm tháng cứ như thoi đưa.
Trên tinh không.
Bên trên một ngôi sao sáng chói.
Đây là một ngôi sao sinh mệnh tĩnh mịch với bụi thải ở khắp mọi nơi.
Có lẽ nhiều năm trước, dấu vết của sự sống vẫn còn luân chuyển trên hành tinh này, nhưng tiếc thay, bây giờ… mọi thứ đều là hư ảo.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trên đó.
Tiểu Hồ và Tiểu Bì đang chơi đùa trên các vì sao.
Theo bước chân Bộ Phương, bọn chúng cũng đã ăn rất nhiều thức ăn ngon trên suốt cả đường đi, Tiểu Hồ cũng đã béo hơn.
Tiểu Bì này càng ngày càng sáng.
Ngồi giữa bầu trời đầy sao, nhìn Thế Giới vô biên vô tận.
Ánh mắt Bộ Phương có chút mê ly.
Nhìn lại chặng đường đã qua, trong lòng có chút bùi ngùi không thể nào giải thích được.
Trong quá khứ, hắn đã bước đi quá vội vàng nên đã bỏ lỡ quá nhiều điều.
Nhưng bây giờ, hắn cần bù đắp lại cho tất cả những thiếu sót này.
Nhìn lên bầu trời.
Trong màn sao trời, có một ngôi sao bay nhanh xẹt qua phía chân trời.
Bộ Phương khoanh chân ngồi trên mặt đất, đôi mắt hắn đột nhiên ngưng trọng lại.
Sau đó, tâm trí hắn khẽ động.
Bạch Hổ Thiên Táo, nồi Huyền Vũ, Kỳ Thiên Chước, Long Cốt Đao, tước vũ bào, tất cả đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ kì lạ.
Ánh sáng lao thẳng trên bầu trời.
Trời đất vì nó mà đổi thay.
Dáng người lấm lem và mái tóc đầy sức sống của Bộ Phương đều được phục hồi gọn gàng.
Giống như một vị Thiên Thần thực sự.
Rầm rầm.
Nước trong Sinh Mệnh Chi Tuyền chảy ngược.
Bộ Phương đang rửa lòng bàn tay của mình một cách cẩn thận và thận trọng, cả từ trong ra ngoài, rửa sạch sẽ không để lại một chút bụi bẩn nào.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cầm Long Cốt Thái Đao lên.
Bùm…
Toàn bộ ngôi sao dường như bị rung chuyển.
Ở phía xa, ánh mắt Tiểu Bì và Tiểu Hồ đang chơi đùa đột nhiên sáng ngời…
Chít chít chít?
Bạn cần đăng nhập để bình luận