Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1931: Cẩu gia, Cẩu gia! (1)

“Xoẹt” một tiếng.
Hư không giống như bị đánh sập.
Trong ánh mắt của Bộ Phương, thân hình Tiểu Bạch đột nhiên bay ngược ra, “ầm” một tiếng, rơi đập xuống đất, làm cho mặt đất sụp đổ xuống.
Loảng xoảng…
Một đống sắt thép vỡ nát rơi xuống trước mặt Bộ Phương.
Đôi mắt Bộ Phương đột nhiên thít chặt lại.
Động tác uống trà Cửu Chuyển Thiên Đạo của hắn ngừng lại.
Cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch.
Xa xa.
Tiểu Bạch bị hung hăng đánh ngã xuống đất, trên thân thể phủ kín vết thương, như một con bếp bê vỡ nát.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch bị thương nặng như vậy.
Bộ Phương chưa bao giờ thấy Tiểu Bạch bị thương nặng như vậy.
Bộ Phương hít sâu một hơi, thân hình rơi xuống, hạ xuống bên cạnh người Tiểu Bạch.
Nhìn thấy quang hoa dần dần biến mất trong đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch, trong mắt hắn lập tức có sát khí hiện ra.
Một cơn lửa giận đột nhiên dâng lên trong lòng Bộ Phương.
Đây là lần đầu tiên Bộ Phương tức giận như vậy.
Từ khi Tiểu Bạch đến Dị Thế Giới này đã đi theo Bộ Phương, người một trong những bằng hữu thân thiết nhất của Bộ Phương.
Nhìn thấy Tiểu Bạch bị trọng thương như vậy, lửa giận của Bộ Phương khó mà kiềm chế được.
Cộc cộc cộc…
Bộ Phương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng kia.
Ở chỗ ấy.
Có một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Đây là một thanh niên, sau lưng có đôi cánh thịt, mũi nhọn của cánh thịt đều là móng vuốt sắc bén.
Trên thân có Xích Quả, còn có đường vân đầy kỳ lạ.
Ầm ầm.
Người này chậm rãi cất bước, mỗi một bước chân đạp xuống đều khiến mặt đất rung động.
Rầm rầm…
Dường như có những giọt máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.
Mái tóc của thanh niên kia tung bay trong gió, khuôn mặt lạnh lùng như được đao khắc.
Trên tay hắn nắm lấy Chiến Thần Côn.
Ánh mắt vô cùng hờ hững.
- Thứ đồ chơi từ đâu đến này… dám giết Tài Quyết Sử của Thâm Uyên Thành ta.
Giọng nói lạnh như băng tràn ngập trong hư không, một cỗ ba động đáng sợ lập tức lan tỏa ra.
Trong đôi mắt Bộ Phương.
Trên người thanh niên đó có uy áp như muốn trấn áp trời đất mà đến, đá vụn trên mặt đất đều đang lăn.
Giống như một cái đầu ác ma khổng lồ há to mồm, gầm gừ về phía hắn.
Thanh niên này… giống như Thần Chi!
Đôi mắt thanh niên hiện ra ánh kim sắc, toàn bộ mái tóc có màu huyết sắc, nhìn qua vô cùng thô kệch, lại tràn ngập hung lệ.
Dường như hắn phát giác ra ánh mắt của Bộ Phương, hơi hếch cằm lên, liếc nhìn Bộ Phương.
Trong đôi mắt lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào.
Hắn cũng nhìn thấy Tiểu Bạch nằm bên người Bộ Phương.
- Con khôi lỗi này là của ngươi à… Điều đó có nghĩa là, kẻ giết Tài Quyết Sử của Thâm Uyên Thành… Chính là ngươi?
Thanh niên kia thản nhiên nói.
Hắn nói xong, trong miệng như có hắc khí dâng lên.
Lỗ tai bén nhọn hơi động một cái.
Giơ Chiến Thần Côn lên.
Bàn tay dùng lực.
Trước ánh mắt co rụt của Bộ Phương, vậy mà Chiến Thần Côn lại bị hắn chậm rãi bóp đến méo mó…
Cuối cùng…
Một tiếng “xoạt xoạt” rất lớn vang lên.
Chiến Thần Côn bị bẻ gãy…
Oành!
Vô số lôi đình trên Chiến Thần Côn tán loạn, tựa hồ như có lôi hỏa muốn phun ra ngoài.
- Chất liệu cũng không tệ lắm… Đáng tiếc, hơi mềm.
Thanh niên thản nhiên nói, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường trào phúng.
Vừa dứt lời.
Thanh niên buông tay ra, Chiến Thần Côn lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng “leng keng”.
Xì xì…
Ngay khi vừa rơi xuống đất, Chiến Thần Côn liền biến thành lôi đình, bắn ra rồi biến mất.
- Ngươi là ai?
Bộ Phương lạnh lùng hỏi, trong giọng nói khó mà kiềm nén lửa giận.
- Ta? Ngươi giết Tài Quyết Sử Thâm Uyên Thành của ta mà không biết ta là ai?
Thanh niên kỳ lạ nhìn Bộ Phương, dường như rất kinh ngạc.
Hắn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, hơi nhếch môi lên.
- Tu vi Bán Thánh, lại có thể đả thương Tài Quyết Sử Nhị Chuyển Tiểu Thánh của Thâm Uyên Thành… Có vẻ có chút thủ đoạn.
Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.
Thu ấm trà lại.
“Hệ thống, trạng thái của Tiểu Bạch như thế nào?”
Trong lòng Bộ Phương bình tĩnh hỏi hệ thống.
“Bắt đầu quét hình, kết thúc quét hình… Tiểu Bạch gặp phải vết thương nặng nhất từ trước đến nay, bị nghiền ép dã man bởi viễn siêu cảnh giới, các bộ phận bị thương lên đến 90%…”
Giọng nói nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương.
Trọng thương đến 90%?
Đôi mắt Bộ Phương lập tức đỏ lên.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáng yêu…
Mẹ nó lai bị một kích đánh cho tàn phế?
- CMN…
Cho dù là người bình tĩnh như Bộ Phương, giờ phút này cũng không tránh khỏi việc bị lửa giận che mờ lý trí, tức giận mắng một câu.
Oành!
Tinh thần hải của Bộ Phương trong nháy mắt bạo phát.
Hư ảnh thần niệm lơ lửng trên tinh thần hải dường như mở mắt ra, kim quang bắn ra.
Long ngâm, hổ khiếu, tước đề, quy hống đồng thời bùng nổ!
Bộ Phương đứng lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào thanh niên có đôi cánh thịt kia.
Không hề nói bất kỳ lời nào.
Ngay sau đó.
Tiểu Bì bay đến dưới chân Bộ Phương.
“Xoẹt” một tiếng.
Tiểu Bì lập tức bắn ra muôn vàn quang hoa rực rỡ.
Đột nhiên xé rách hư không, giống như hóa thành một vệt ánh sáng vượt qua không trung, xuất hiện trước mặt thanh niên có đôi cánh thịt này.
Mái tóc huyết sắc của thanh niên tung bay trong gió, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Bộ Phương.
Hả?
Thanh niên khẽ kêu lên một tiếng.
Ngay sau đó.
Một chiếc sủi cảo Phong Thần bảy màu rực rỡ đột nhiên biến lớn trước mắt thanh niên này.
- Một cái sủi cảo?
- Ngươi là đầu bếp à?
Thanh niên nhếch miệng nói.
Không hề để Bộ Phương vào mắt.
Thật sự…
Trong mắt hắn, chỉ là một nửa bước Thánh Cảnh, chẳng khác nào một con kiến hôi.
- Đầu bếp… Cũng là có tính khí.
Bộ Phương lạnh lùng nói.
Sau đó, trong miệng lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.
- Nổ.
Ầm!
Trong nháy mắt, quang hoa sáng chói ngút trời, đột nhiên nổ tung!
Trong nháy mắt, quang hoa nóng rực tràn ngập.
Hả?
Đôi mắt màu đỏ như máu của thanh niên này đột nhiên ngưng tụ, dường như cảm thấy không thể tin nổi.
Khí tức huyết sắc trên thân thể thanh niên tràn ngập ra.
Nhìn lấy thân thể của chính mình.
Có thể thấy một cỗ lực lượng vô hình từ giữa bạch quang khuếch tán ra, giống như một trận pháp vô hình, phong tỏa thân thể hắn.
Trận pháp kia được ngưng tụ từ hương khí, bao trùm thân thể hắn.
Thế mà trong nháy mắt, có thể khiến thân thể hắn không thể động đậy!
“Đây là thủ đoạn gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận