Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1485: Đưa Minh Vương về (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thuyền U Minh tản ra minh khí nồng đậm, không ngừng chìm nổi.
Bộ Phương nhìn thuyền U Minh, khóe miệng nhếch lên một cái, có Tiểu U ở đây, có cái di tích gì mà hắn không thể vào?
Trên thực tế, di tích cũng giống như bí cảnh, thuyền U Minh của Tiểu U có thể vào bất cứ bí cảnh gì, muốn dẫn Bộ Phương vào bên trong, dễ như trở bàn tay.
Cẩu gia nằm rạp trên mặt đất, ngáp một cái, liếc nhìn Bộ Phương và Tiểu U một chút.
Sau đó đứng thẳng lên động đậy cái mũi, giọng nói ôn hòa tràn ngập từ tính vang lên:
- Nha đầu, Cẩu gia cho ngươi lời khuyên… Di tích kia, ngươi tốt nhất đừng nên đi.
Lời Cẩu gia vừa nói, khiến Bộ Phương và Tiểu U đều sững sờ.
Minh Vương Nhĩ Ha đang ngậm que cay, đầu mày cũng nhíu lại, có ý gì? Con chó ghẻ này có ý gì?
Tiểu U nhíu mày, sau đó đầu mày giãn ra, môi đỏ nhếch lên.
- Không có việc gì, bí cảnh là sân nhà ta.
Tiểu U nói.
Sau đó nhìn về phía Bộ Phương.
- Còn không lên thuyền?
Bộ Phương cau mày một cái, nhìn Cẩu gia một cái, lời nói của Cẩu gia là có ẩn ý gì?
- Đừng lo, bản vương cùng các ngươi đi… Có bản vương đây, không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Minh Vương Nhĩ Ha nhếch miệng cười một tiếng.
Thân hình lóe lên, “đông” một tiếng, liền ngồi trên thuyền U Minh.
Tiểu Hoa nhìn Cẩu gia, sau đó bàn chân nhỏ cũng giẫm mạnh lên mặt đất.
Thân hình nhỏ nhắn cũng rơi vào trên thuyền U Minh, ngồi ở mũi thuyền, nhếch miệng cười với Tiểu U.
- Khuê nữ của ta đi, bản Long Vương tất nhiên cũng phải đi…
Hắc Long Vương trừng lớn mắt, nói.
Lẩm bẩm một tiếng, liền muốn bò lên trên thuyền U Minh.
Nhưng vừa mới ghé vào boong thuyền, cái đầu sáng bóng liền bị chân Tiểu U đá một cái, Hắc Long Vương kêu một tiếng, liền lăn xuống đất, mặt ngây ra.
- Thuyền U Minh của ta, không phải ai muốn lên cũng lên được…
Tiểu U cao lãnh dương cằng lên, thản nhiên nói.
Nhất thời mặt Hắc Long Vương nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt cũng trừng lớn lên.
- Ta…
Đột nhiên, ông ta không biết nên nói cái gì.
Bộ Phương đi tới thuyền U Minh, ngồi trên đó, nhìn về phía Hắc Long Vương đang bi phẫn.
- Ngươi ở lại đi, xem như là phục vụ của quán ăn, ngươi coi chừng tiểu điếm một chút…
Bộ Phương nói.
Sau đó, mặc kệ Hắc Long Vương cự tuyệt như thế nào, thuyền U Minh mang theo một trận không gian dao động, chui vào trong hư không.
Ong…
Hư không giống như nước chảy rung động, cuối cùng, nuốt chửng thuyền U Minh.

Minh Khư, Địa Ngục.
Trong khu vực u ám mênh mông, có một nơi giống như bị đại đao chém rách ra một khe nứt lớn, trong Liệt Cốc có một tòa cung điện rách nát.
Cộc cộc cộc…
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Sau đó truyền đến âm thanh xa xôi.
“Két” một tiếng, cánh cửa kim loại như phủ bụi trong thời gian dài chậm rãi bị đẩy ra.
Tro bụi trên đó vương vãi rơi xuống.
Một hài đồng với mái tóc trắng từ đó xuất hiện, đôi mắt hài đồng đầy mệt mỏi, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Chỗ ấy, có một tầng mây đen đang đến.
Nhìn những đám mây đen kia, miệng hài đồng lúng túng…
Tốc độ của mây đen rất nhanh, sau đó liền rơi vào trước cung điện.
Mây đen tản đi, lần lượt lộ ra từng bóng người.
Trên những thân ảnh này đều có khí tức đáng sợ không bình thường, trong mơ hồ, dường như khiến hư không cũng đều vặn vẹo.
Rầm rầm rầm!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, những người này chậm rãi đi về phía Thanh Đồng cung điện.
Rất nhiều bóng người, đứng đầu là năm người, trên thân đều mặc áo giáo, là một loại Hắc Sắc Khải Giáp.
Một vị lão giả già nua, trên khuôn mặt đều là nếp nhăn, cầm một cây Pháp Trượng cũng là màu đen giống Hắc Sắc Khải Giáp, khí tức lão giả khác với những người khác, ngược lại rất tầm thường, như thể là một phàm nhân.
Bên cạnh lão giả, có một vị nam tử anh tuấn với một cái Tiêm Giác ngân sắc trên đầu, trên lưng nam tử có đeo một cái hồ lô cự đại, khóe miệng luôn mỉm cười ấm áp.
Mà một bên khác bên cạnh lão giả, thì có một vị nam tử nóng nảy, trên đầu có tiếng la hét kim sắc, giống như một người khổng lồ Titan, thân hình rất cao lớn.
Nửa người hắn ta không có áo giáp, lộ ra đầy hình xăm hung dữ trên cơ thể.
Trên thân thể đầy kín gân xanh.
Gân xanh run lên, khiến toàn thân cũng run rẩy.
Ngoài ra còn có hai vị nữ tử, một vị thì đứng bên cạnh Ngân Giác, người còn lại có khuôn mặt hài đồng, nhưng cơ thể cực kỳ nóng bỏng, áo giáp trên cơ thể như không thể che được sự đồ sộ ở trước ngực, như muốn nhảy từ đó ra.
Đôi môi nữ tử hiện lên sắc hồng, đôi mắt sâu đầy quyến rũ.
Mái tóc màu hồng, dài qua tai, vừa xinh đẹp lại thêm vài phần đáng yêu.
Còn lại là một vị nữ tử, là một vị có mái tóc dài đến eo, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người thon thả, khuôn mặt tuyệt mỹ, khí tức vô cùng cường hãn, sau lưng đeo một thanh Đại Kiếm khổng lồ.
- Ôi chao! Tiểu Thiết, tỷ tỷ nhìn thấy ngươi rồi! Mau ra đây.
Nữ tử trắng nõn liếc nhìn một cái liền nhìn thấy hài đồng lão Thiết ngó đầu ra, ánh mắt lập tức sáng lên.
Nàng sải đôi chân dài, thân hình chớp mắt một cái liền xuất hiện trước mặt lão Thiết.
Lão Thiết muốn đóng cửa, nhưng đã không kịp.
Nữ nhân kia giơ cánh tay trắng nõn lên, chống lại trên cửa, lão Thiết liền không có cách nào đóng lại.
Sau đó, ông ta đành phải từ bỏ.
Lão Thiết ngẩng đầu lên, sợi tóc trắng trên đầu bay bay, trên mặt lộ ra vài sự ngây thơ.
- Các vị Ngục Chủ sao lại có tâm trang đến Minh Vương cung vậy… Minh Vương đại nhân đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy đâu.
Lão Thiết vừa cười vừa nói.
Đôi môi đỏ của nữ tử hơi nhếch lên, hai tay nắm lấy khuôn mặt lão Thiết bắt đầu nắn bóp không ngừng.
- Tiểu Thiết à, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu!
Nữ tử vừa cười vừa nói:
- Hoàng Tuyền Đại Thánh nói, Minh Vương đại nhân đến chỗ hắn ta một lần… còn lấy đi không ít đồ.
- A… Phải không? Không thể nào, Minh Vương đại nhân gần đây chỉ ăn ngủ, ngủ rồi ăn, rất ngoan.
Lão Thiết chớp chớp đôi mắt, trên mặt hiện lên vẻ ngây thơ.
- Tốt, Lạc Cơ, chúng ta đi thẳng vào xem.
Lão giả cầm đầu nhất thời mở miệng, giọng nói khàn khàn vang vọng, khiến nữ tử Lạc Cơ lè lưỡi một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận