Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1686: Nhiều hơn một điểm thì sợ ngươi sẽ kiêu ngạo! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó...
Dòng chữ to màu đỏ hiện lên, điểm số hiện ra!
Tất cả mọi người đều vươn cổ ra, nhìn chằm chằm vào số điểm kia.
Điểm vừa ra, một trận xuýt xoa vang lên.
- Tại sao có thể như vậy?
- Cái tên phản bội Lục Nhất này!
- Đáng chết! Món ăn của Đại Ma Vương làm sao có thể chỉ được nhiêu đây! Đưa ra số điểm này thì cần gì lưu lại nước mắt dối trá!
...
Các Tiên Trù xung quanh đều ngẩng đầu lên, nhìn số điểm kia mà cắn răng nghiến lợi!
- Chín mươi sáu điểm!
Lục Nhất cũng không khỏi sửng sốt một chút, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn số điểm mình đưa ra đến ngẩn cả người.
Mặc dù chín mươi sáu điểm cũng đã được xem là rất cao rồi, nhưng so với chín mươi bảy của Lưu Mặc Bạch... Lại thấp hơn một điểm.
Bây giờ, lại tồn tại biến số!
Điểm của Bộ Phương vào giờ phút này chỉ cao hơn một điểm so với Lưu Mặc Bạch, rất dễ bị vượt qua!
Trong lòng của Lưu Mặc Bạch cực kỳ căng thẳng, hơi thả lỏng ra một chút, vẫn còn có cơ hội!
Dưới sự giám sát của Trù Đấu Chi Thần, những điểm số đều rất công bằng và công tâm, và đó là những điểm số chân thật nhất trong lòng mỗi giám khảo!
Ánh mắt của Mạc Tu cứng lại một cái...
Hắn nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào trên người của con chó kia.
Vào lúc này, thắng bại hoàn toàn dựa vào điểm của nó.
Con chó này đã cho Lưu Mặc Bạch chín mươi ba điểm...
Nếu như Cẩu gia cho Bộ Phương chín mươi mốt điểm, thắng lợi sẽ thuộc về Lưu Mặc Bạch, nếu cho chín mươi hai điểm thì sẽ hòa.
Nếu mà hòa thì càng tốt, Mạc Tu hắn có thể xuất thủ.
Hắn có tự tin tuyệt đối rằng mình có thể nghiền ép cái tên gọi là Giới Chủ của Tiên Trù Giới.
Trong Tiên Trù Giới đang suy tàn, rất khó để tạo ra một Lân Trù thượng đẳng, không có tài nguyên cao cấp, làm sao có thể đánh bại hắn, một Lân Trù đứng đầu Hắc Ám Minh Trù Giới đã trải qua vô số lần trù đấu và đắp rất nhiều tài nguyên vào người chứ?
Cho nên số điểm của Cẩu gia là mấu chốt...
Sột sột...
Cẩu gia đang bưng Thanh Hoa Từ Oản, chợt liếm một cái, Thanh Hoa Từ Oản lập tức bị liếm sạch sẽ.
Nó có chút quyến luyến không thôi mà bỏ cái mâm xuống.
Ánh mắt của Cẩu gia rơi vào trên người Bộ Phương, ý vị thâm trường, tiểu tử này lại dám giấu diếm Cẩu gia.
Ông...
Ánh sáng rực rỡ của Trù Đấu Chi Thần nở rộ, chùm tia sáng màu đỏ lập tức chiếu lên người của Cẩu gia.
Mắt chó của Cẩu gia híp lại một cái.
Sau đó, trên đỉnh đầu của nó hiện lên số điểm.
Số điểm kia chậm rãi tạo thành hình.
Dưới cái nhìn của mọi người, nó nổi lên.
Tất cả mọi người đều hít thở không thông, kích động không thôi, đến thở mạnh cũng không dám.
Thịch thịch!
Thịch thịch!
Trái tim của mọi người đang đập kịch liệt, cực kỳ khẩn trương.
Sau đó...
Điểm số hiện ra...
Điểm số vừa ra, tất cả mọi người đều đờ người!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm điểm số đến sững sờ, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
Thậm chí có người còn nâng tay lên dụi mắt.
Mạc Tu sững sờ, nhìn điểm số, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc tức cười.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ co rút một cái, hắn ta giơ tay lên và che miệng... Không thể tưởng tượng nổi!
Lục Nhất trợn mắt, cảm thấy mình như đang ngổn ngang trong gió.
Đây là loại tình huống gì?
Số điểm này... Làm sao có thể xuất hiện?
Lưu Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào số điểm kia... cơ thể của hắn ta bắt đầu run dữ dội, phảng phất như thể có một đạo lôi đình đột ngột bổ xuống người hắn ta.
Sau đó... đôi mắt của hắn ta trợn to ra và hiện lên tia máu, che mặt của mình, phát ra cười to!
Bộ Phương nhìn điểm số một cái, khóe miệng khẽ giật giật.
Hắn nhún vai một cái.
- Con chó này... Thật sự cũng không để cho người ta khiêm tốn một chút.
Trên bầu trời, hai chữ "Một trăm" trôi lơ lửng, toát ra ánh sáng chói lóa rực rỡ.
Cẩu gia nhếch miệng lên, liếc nhìn Bộ Phương đang nhún vai với bộ dáng không biết làm sao, mũi chó động một cái.
Sau đó...
Dưới sự chú ý của mọi người, điểm số đó đã thay đổi, thành ba ký tự lớn.. Chín mươi chín.
Tại sao số điểm này có thể thay đổi được?
Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối.
Còn có loại chuyện này?
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người định thần lại, đều ồ lên kinh ngạc!
- Trời ạ! Điểm số này thật là đáng sợ!
- Một trăm điểm... À không, chín mươi chín điểm! Điểm của Đại Ma Vương còn dư nhiều, tùy tiện trừ bớt một điểm thì có sao đâu!
- Cái... Cái này, cái này... Thắng rồi đó à?
...
Các Tiên Trù vô cùng ngạc nhiên thích thú, tất cả mọi người gần như đều reo hò phấn khích.
Bộ Phương nhìn một điểm bị trừ, khóe miệng giật giật một cái.
Con chó ghẻ này lắm trò thật...
- Không thể quá chín mươi chín điểm, nhiều hơn thì sợ ngươi kiêu ngạo.
Cẩu gia liếm móng của nó và nói nhỏ.
Địch Thái Giới Chủ thì xuýt xoa, chín mươi chín điểm, con chó này thật sự dám cho loại điểm này... Có lẽ, đây mới là cái gọi là chân ái.
Địch Thái Giới Chủ cảm thấy mình đã học được điều gì đó.
Mạc Tu buồn bực thiếu chút nữa muốn hộc máu.
Một trăm điểm... À không, chín mươi chín điểm... Loại điểm này thực sự có thể xuất hiện trong trù đấu.
Trừ bớt một điểm là bởi vì sợ đối phương sẽ quá kiêu ngạo...
Đây có phải là đang chế giễu nhau không?
Trù Đấu Chi Thần không có đưa ra hình phạt nào, chứng tỏ số điểm này chính là điểm số thực sự trong lòng con chó ấy.
Thật sự... Cái con chó này!
Lưu Mặc Bạch không nhịn được mà cười, cười đến chảy cả nước mắt, hai tay che kín mặt...
Một trăm điểm... Sợ kiêu ngạo nên cho chín mươi chín điểm thôi.
Hắn ta đã bị nghiền ép!
Thua không một chút đắn đo, dấy lên hy vọng nhưng cuối cùng lại bị bóp chết một cách không thương tiếc.
Nỗi uất hận trong lồng ngực hắn ta gần như vỡ òa.
Buồn bực đến mức muốn hộc máu!
Không... Lưu Mặc Bạch đã hộc máu.
Tiếng cười đột ngột dừng lại.
Lưu Mặc Bạch thả lỏng tay, sắc mặt thay đổi, miệng mở to, phun ra một ngụm máu...
Cực kỳ tức giận...
Con chó không biết xấu hổ dám cho ra loại điểm này!
Bộ Phương giang hai tay:
- Thật ra thì, con chó này được vỗ béo nhờ ăn Túy Bài Cốt của ta... Ta cũng không có biện pháp nào khác.
Lưu Mặc Bạch ngẩn người, lại phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đến phát điên.
Ngươi còn dám nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận