Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1616: Lân Trù chi tâm xuất hiện, bí mật bị phơi bày (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ánh mắt của Mộng Kỳ cũng nhìn sang.
- Đây là nguyên nhân mà năm đó Minh Khư Chi Chủ đến tìm Giới Chủ đại nhân để yêu cầu một món ăn phá vỡ nguyền rủa sao? Nàng chắc là U Minh nữ đúng không?
Giọng nói của Mộng Kỳ nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân.
- Nói quá nhiều sẽ rơi nước mắt đó... Nhìn xem tiểu tử Bộ Phương đang làm gì đi.
Địch Thái Giới Chủ lúng túng nói.
Những món ăn lúc đó của hắn ta không có tác dụng gì đối với nguyền rủa của U Minh nữ.
Thân là Giới Chủ của Tiên Trù Giới, những món ăn của hắn ta còn không hữu dụng bằng những món ăn của Bộ Phương, điều này rất mất mặt đó...
Hình như Mộng Kỳ cũng hiểu ra điều gì đó, nàng ta lập tức che miệng cười.
Tuy nhiên Mộng Kỳ cũng rất tò mò, những món ăn của Địch Thái Giới Chủ không có tác dụng, liệu những món ăn của Nhất phẩm Tiên Trù Bộ Phương sẽ hữu dụng chứ?
Nghĩ đến ngọn lửa Chu Tước nổi lên trong đầu nàng ta lúc nãy, ánh mắt Mộng Kỳ nhìn về phía Bộ Phương lại trở nên kỳ lạ.
Sau khi nhìn một lúc, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta hơi ửng hồng.
- Xem ra ta cần phải nấu những món ăn để áp chế nguyền rủa ngay lập tức...
Bộ Phương nhíu mày, nói.
- Cần giúp đỡ không?
Địch Thái Giới Chủ gạt bỏ một vài sợi tóc màu vàng và nói.
Mộng Kỳ nhìn Bộ Phương một cái, bỗng nhiên mở miệng:
- Không phải bây giờ ngươi đang tiến hành cuộc so tài Tiên Trù sao? Ngươi có thể nấu những món ăn áp chế nguyền rủa trong trận đấu tiếp theo, như vậy sẽ không phí phạm vị trí của ngươi trong cuộc tranh tài Tiên Trù.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ sáng lên.
- Đúng vậy! Tiểu Mộng Mộng nói đúng! Phương pháp này không tệ chút nào!
Địch Thái Giới Chủ nói.
- Làm như vậy cũng được sao?
Bộ Phương nhíu mày.
Mộng Kỳ nhìn Tiểu U một cái, sau khi phát hiện tròng mắt đen nhánh của đối phương quay lại, nàng ta lập tức dịu dàng cười một tiếng.
- Được chứ.
- Vậy được rồi, trước đó ta đã xác định đối thủ của trận khiêu chiến, tên là Lục Nhất gì đó, khi nào thì bắt đầu?
Bộ Phương hỏi.
Lời nói của Bộ Phương khiến Mộng Kỳ lập tức sửng sốt một chút...
Những người khác nghe lời hắn nói cũng cảm thấy bất ngờ.
- Đại Ma Vương muốn khiêu chiến với người đứng đầu cuộc so tài Tiên Trù à?
- Khiêu chiến Tiên Trù Lục Nhất? Điên rồi sao... Trù đạo chi tâm cũng chưa ngưng tụ được mà Đại Ma Vương cũng dám khiêu chiến hả?
- Đệ nhất yêu nghiệt Lục Nhất mà Đại Ma Vương cứ tùy tiện khiêu chiến như vậy thôi sao?
...
Khán giả cạn lời, bọn họ không biết phải nói gì với Đại Ma Vương không chút kiêng kỵ này nữa.
Lục Nhất ở dưới lôi đài hơi giật mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc, hắn không sợ hãi trước bất kỳ lời khiêu chiến của ai.
Bởi vì hắn vô cùng tự tin đối với tài nghệ nấu nướng của mình,.
- Ngươi thật sự muốn khiêu chiến với Lục Nhất à? Ngươi có chắc chắn không cần đổi người không? Chẳng may mà ngươi thua... thì làm sao có thể nấu những món ăn áp chế nguyền rủa cho tiểu cô nương này?
Mộng Kỳ cau mày nói, nàng ta nhìn về phía Bộ Phương.
- Lên đi, không cần có bất kỳ gánh nặng nào, ta tin tưởng ngươi.
Tuy nhiên, Tiểu U đã lên tiếng, ánh mắt đen nhánh của nàng nhìn thẳng vào Bộ Phương, trong con ngươi toát lên vẻ kiên định.
Bộ Phương nhìn Tiểu U, mặt không cảm xúc gật đầu một cái.
- Được... Vậy bọn ta lập tức thu xếp cho trận đấu của các ngươi.
Địch Thái Giới Chủ phấn khích xoa hai tay rồi đi về phía xa kia, trước đó cần phải thu dọn hiện trường.
Ở nơi này, một màn chém giết vẫn đang diễn ra.
Vào giờ phút này, Phong thành chủ đã sớm bị đánh đến mức vô cùng chật vật, quần áo trước ngực của ông ta dính đầy máu.
- Chó ghẻ, ngươi giữ nghề lại đi, để Bản Giới Chủ ta tới!
Địch Thái Giới Chủ la lên.
Hắn ta đã sớm không hài lòng với Phong Quan Trường, dưới mắt hắn ta mà dám ra tay, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của Giới Chủ gì cả.
Oanh oanh oanh!
Phong thành chủ liên tục lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.
Ông ta thấy Địch Thái Giới Chủ bước tới thì sắc mặt càng khó coi hơn nữa.
Sau đó, Phong thành chủ thở ra một hơi dài, ngay sau đó, ông ta xoay người lại, thái đao chém vào hư không, xé nát và tạo thành một vết nứt to lớn.
Và ông ta chui vào trong đó.
Đối mặt với chó ghẻ và Giới Chủ không trọng thương gì cả, Phong thành chủ lựa chọn chạy trốn.
Ông ta vốn tưởng rằng con chó ghẻ đó hẳn đang bị thương nặng chưa phục hồi, ai ngờ rằng nó bị ý chí của thiên đạo đánh trọng thương mà lại có thể bình phục nhanh như vậy!
Xem ra Lân Trù chi tâm không thể cầm về được, có một số việc... phải nhanh chóng tiến hành.
Lúc Phong thành chủ bước vào vết nứt trong hư không thì ông ta bỗng nhiên dừng lại một chút.
Ông ta quay đầu nhìn về phía hai vị đang mặc áo choàng đen đứng ở phía xa dưới lôi đài, ánh mắt đầy hàm ý, sau đó bước vào vết nứt trên hư không, hoàn toàn chạy trốn.
Cẩu gia và Địch Thái Giới Chủ cũng lười đuổi theo.
- Lại chạy nữa à... quả nhiên Phong Quan Trường yếu như gà!
Địch Thái Giới Chủ kéo vạt áo phía trước của mình, nói.
- Tuy nhiên, tại sao Phong Quan Trường luôn ép ngươi phải xuất hiện vậy? Ta cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái.
- Có thể là vì cái này...
Chân của Cẩu gia run lên một cái, lập tức có một trái tim màu bạc treo lơ lửng trên bàn chân của nó.
Khi Địch Thái Giới Chủ thấy trái tim này, ánh mắt lập tức co rút!
Mộng Kỳ thành chủ cũng cảm ứng được trái tim màu bạc treo lơ lửng trên bàn chân của Cẩu gia...
Khí tức quen thuộc kia khiến cho sắc mặt của nàng ta đột nhiên biến hóa.
- Cái này... Đây là...
- Mẹ nó... Cái tên Phong Quan Trường âm hiểm này!
Sắc mặt của Địch Thái Giới Chủ lập tức trở nên khó coi vô cùng, dường như hắn ta đã nghĩ ra điều gì, ngay sau đó, hắn ta đập vỡ hư không mà đuổi theo.
- Tiểu Mộng Mộng, ngươi tổ chức cuộc tranh tài nhé, bản Giới Chủ đuổi theo Phong Quan Trường, có một số việc ta cần phải hỏi ông ta một chút! Tên đáng chết này!
Địch Thái Giới Chủ nói với Mộng Kỳ một câu, sau đó hắn ta lao vào trong hư không.
Cẩu gia thu hồi Lân Trù chi tâm màu bạc, sau đó nó nhìn Bộ Phương và Tiểu U rồi gật đầu với Bộ Phương một cái, sau đó cũng lao vào trong hư không, đuổi theo Phong thành chủ.
Sắc mặt của Mộng Kỳ hơi thương cảm, trái tim màu bạc kia xuất hiện khiến cho nàng ta sợ hãi.
Khó trách Phong Quan Trường lại muốn ép Cẩu gia xuất hiện một cách gấp rút như vậy.
Phong Quan Trường cho là Cẩu gia đang trọng thương, muốn giết Cẩu gia để đoạt lại Lân Trù chi tâm, làm vậy thì bí mật sẽ hoàn toàn được che giấu...
Đáng tiếc, ông ta đoán sai thực lực của Cẩu gia, khiến cho bí mật bị bại lộ.
- Cái chết của Tiết thành chủ... Rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Phong Quan Trường?
Mộng Kỳ siết chắp tay và nhíu mày.
Tuy nhiên, những điều này chỉ có thể biết được sau khi Giới Chủ đại nhân bắt được Phong Quan Trường.
Cái tên Phong Quan Trường ra vẻ đạo mạo nghiêm túc kia!
Hít một hơi thật sâu, vẻ đau buồn biến mất trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Kỳ.
Cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn sang Bộ Phương.
- Bộ Phương, sau một nén nhang thì các ngươi sẽ bắt đầu so tài, nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị đi.
Mộng Kỳ dịu dàng nói với Bộ Phương.
Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang khắp toàn trường.
Ánh mắt của Lục Nhất đột nhiên cứng lại, ngay sau đó, khí thế trên người hắn đều thay đổi.
- Hừ... Rốt cuộc cũng ra tay, Đại Ma Vương sao? Ở trước mặt thực lực tuyệt đối... Không biết Đại Ma Vương ngươi có thể tạo ra kỳ tích hay không?
Lục Nhất chắp hai tay, ánh mắt như tóe ra tia lửa nhìn Bộ Phương.
Ngay sau đó, Lục Nhất nâng tay lên che ngực của mình.
Thình thịch...
Tim của hắn đập mạnh đến mức muốn nhảy lên.
Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận