Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3123: Vân thâm bất tri xứ (1)

Tuyết vẫn rơi, xung quanh yên tĩnh như hạt bụi lịch sử phủ lên.
Độc Cô Vô Song tỉnh, bên tai cực kỳ yên tĩnh khiến cho hắn có cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục. Động đậy một cái, người hắn động vào cái bổ củi, phát ra tiếng vang.
Hả?
Có thể động đậy sao?
Bỗng nhiên Độc Cô Vô Song ngẩn người, hắn nhìn xuống người mình, vết thương từ vai xuống thắt lưng đã khép lại. Trong vòng một đêm, mà vết thương trí mạng như thế có thể hồi phục?
Hô hấp của Độc Cô Vô Song trở nên trì trệ, quay đầu nhìn bốn phía phát hiện mình đang ở trong kho củi.
- Là vị cao nhân nào đã cứu ta. Thương thế này sợ là chỉ có tiên nhân mới có khả năng chữa khỏi?
Hắn đứng lên, khí huyết sôi trào nhưng hắn không thèm quan tâm. Nắm bảo kiếm dưới đất lên, đây là sinh mệnh của hắn, là kiêu ngạo của Kiếm Thần. Vuốt ve bảo kiếm trong tay, Độc Cô Vô Song thở ra một hơi.
- Nếu trời cao đã cứu sống một mạng này, thì Độc Cô Vô Song ta thề một kiếm chém phá!
Đẩy cửa nhà kho ra, Độc Cô Vô Song đi ra ngoài. Tuyết phủ đầy dưới chân, tự dưng có một con gà lao tới! Đây chính là con gái mà lúc hắn hôn mê đã giẫm lên đầu hắn!
Độc Cô Vô Song híp híp mắt.
- Tỉnh? Tỉnh rồi là muốn rời đi sao.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên. Độc Cô Vô Song sững sờ, quay đầu nhìn thì thấy một nam tử trẻ tuổi bưng một bát canh cá nóng hổi, ngồi trên ghế từ từ uống. Bên cạnh là một con rối sắt yên tĩnh ngồi ở đó.
Đây là đâu?
Độc Cô Vô Song nhíu mày, hắn có thể thấy trên thân thể nam tử trẻ tuổi trước mặt không có một chút chân khí nào. Chắc chắn là một người phàm, không phải người tu hành. Con rối kia cũng vậy, sợ cũng chỉ là vật ở phàm thế. Có lẽ nam tử trước mặt là đệ tử của tiền bối đã cứu mình?
- Không biết tiên sư còn có nhà không? Ơn cứu mạng, Vô Song suốt đời không quên.
Độc Cô Vô Song hướng về phía Bộ Phương khẽ vuốt cằm. Nhưng mà Bộ Phương chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói gì thêm. Múc một bát canh cá, không khí có chút trầm mặc.
- Tại hạ Độc Cô Vô Song, Đế Quốc Kiếm Thần cầu kiến tiên sư.
Độc Cô Vô Song nhíu mày, tăng thêm ngữ khí.
- Không có tiên sư gì cả, vết thương đã lành, vậy thì đi đi. Từ trong núi rừng hoang dã mà có thể tìm tới đây cũng là duyên phận.
Bộ Phương ăn một miếng cá, nói. Sau đó hắn đứng lên, đi vào trong nhà gỗ.
Độc Cô Vô Song hít một hơi thật sâu, tên người phàm này đúng là có khẩu khí thật lớn. Nhưng Độc Cô Vô Song cũng không muốn gây chuyện, nhìn về phía Bộ Phương. Đi đến trước nhà gỗ, lặng lẽ ngồi xuống.
- Các hạ đã không nói, vậy tại hạ sẽ ở đây đợi tiên sư về…
Độc Cô Vô Song nói, nội tâm của hắn có chút nóng lên. Ở Tiên Tầm khó tìm được đường tu tiên, vậy mà hắn có thể gặp được tiên sư, há lại dễ dàng rời đi.
Mắt cơ giới của Tiểu Bạch di chuyển, ánh mắt vô thần quét qua Độc Cô Vô Song, miệng Tiểu Bát há to kêu lên, như muốn trêu tức.
Trong nhà gỗ, Bộ Phương đi tới.
- Sao ngươi còn ở đây?
Thấy Độc Cô Vô Song vẫn ngồi trên ghế, nhướng mày hỏi.
- Tại hạ cầu kiến tiên sư…
Độc Cô Vô Song nói.
- Không có tiên sư, ngươi đi nhanh đi, nếu ngươi không đi… ta sẽ đuổi người.
Bộ Phương nói. Hắn cứu Độc Cô Vô Song cũng là do ở rừng núi mênh mông này lại tìm tới nhà gỗ của hắn, đây chính là một kiểu duyên phận, cũng là tiện tay như uống một chén rượu. Bộ Phương cũng không muốn giữ ai ở nhà của hắn.
Độc Cô Vô Song nhất thời không vui.
- Người trẻ này đúng là không có ý, tại hạ cầu kiến tiên sư, tiên sư về không thấy muốn thấy ta cũng được, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đuổi người!
Độc Cô Vô Song nói. Chuyện liên quan đến tiên duyên, Độc Cô Vô Song hắn há có thể từ bỏ. Tuy một thân kiếm thuật của hắn thông thiên địa, nhưng khoảng cách với tới tiên nhân trong truyền thuyết vẫn còn rất xa. Hắn muốn phá vỡ hư không, đáng tiếc không thể. Từ đó hắn biết con đường thành tiên còn rất xa.
- Ta không nói lý lẽ? Nếu ta không nói lý lẽ thì ngươi đã sớm hóa thành hài cốt nơi rừng sâu này rồi.
Bộ Phương lắc đầu, khóe miệng nhếch lên cảm thấy hơi buồn cười.
- Tiểu Bát, đuổi hắn đi.
Bộ Phương thản nhiên nói, sau đó xoay người đi vào nhà gỗ lấy giỏ chuẩn bị đi ra ngoài.
- Đuổi ta ra ngoài?
Khóe miệng Độc Cô Vô Song giật giật một cái.
Bộ Phương chỉ là người phàm, một con rối, một con gà, ai có thể đuổi hắn ra ngoài? Độc Cô Vô Song không để ý, mà Bộ Phương cũng đeo giỏ đi ra ngoài.
Đột nhiên, Độc Cô Vô Song sửng sốt. Phía xa, đôi mắt con gà béo kia trở nên vô cùng sắc bén. Đầu gà hơi ép xuống, cánh gà đột nhiên vỗ mạnh, mở hai chân chạy như điên. Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Một tiếng gáy kêu lên!
Một móng của Tiểu Bát giẫm trong tuyết, sau đó bay lên không trung đạp thẳng mặt Độc Cô Vô Song!
Mẹ nó!
Độc Cô Vô Song ngẩn ra, không kịp phản ứng. Chỉ vì một con gà đạp mà thân thể không khống chế được bắn ngược ra ngoài, trực tiếp bị ném ra ngoài nhà gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận