Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3144: Đã lâu không gặp (2)

Notice: Undefined offset: 133
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
Bộ Phương không khỏi phải mở miệng nhắc nhở.
Độc Cô Vô Song xoa xoa đầu, giờ phút này hắn như không còn là đệ nhất Kiếm Tiên tuyệt thế, mà chỉ là một đứa nhỏ bình thường thôi.
Quán ăn đóng cửa, Bộ Phương bưng mấy món ăn từ trong bếp đi ra. Ngoài ra còn cầm thềm một bình rượu.
- Ngồi đi, ăn một chút.
Bộ Phương nói, rót cho Độc Cô Vô Song một ly rượu. Độc Cô Vô Song nhếch môi, ngồi đối diện Bộ Phương. Dung mạo của Bộ Phương lại như lần đầu tiên gặp hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng thần kỳ.
- Đại nhân, không phải là….
Bộ Phương gắp một miếng thịt, uống một hớp rượu, trên mặt đã có chút ửng hồng.
- Không phải là ta đã chết đúng không?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Độc Cô Vô Song gật gật đầu.
- Đúng là đã chết, nhưng mà… lại sống lại.
Bộ Phương nói.
Độc Cô Vô Song hít sâu một hơi. Bộ Phương không chỉ sống lại mà tu vi cũng khiến cho Độc Cô Vô Song rùng mình. Quả nhiên là đại nhân, vô cùng mạnh!
- Vậy đại nhân không đi gặp những người bạn cũ sao?
Độc Cô Vô Song nghi hoặc hỏi.
- Không, bây giờ vẫn chưa tới lúc.
Bộ Phương lắc đầu, vẫn tiếp tục dùng bữa. Độc Cô Vô Song thì cầm đũa gắp thức ăn vào miệng. Vừa ăn một miếng, toàn thân hắn đều chấn động, đôi mắt toát ra vẻ kinh sợ!
Quá ngon!
Chỉ là món nhắm kèm thôi mà lại khiến Độc Cô Vô Song cảm thấy kinh diễm. Pháp lực trong cơ thể hắn như trào lên mãnh liệt, giống như muốn xông phá ràng buộc. Đó là ràng buộc thánh nhân làm khó vô số thiên tài yêu nghiệt.
- Ngươi đừng vội, nội lực của ngươi còn kém một chút, ăn nhiều thức ăn vào, đừng vội đột phá.
Sắc mặt Độc Cô Vô Song hơi đỏ lên, muốn nắm lấy cơ hội trùng kích đột phá. Nhưng không biết từ lúc nào Bộ Phương đã xuất hiện sau lưng hắn, một chưởng đặt lên vai hắn.
Pháp lực của Độc Cô Vô Song mạnh mẽ, lại bị áp chế xuống một lần nữa.
Khí tức trên thân Bộ Phương khiến trong lòng Độc Cô Vô Song run lên.
Thánh Nhân Đại Đạo?
Thánh Nhân Hỗn Độn?
100 năm, vậy mà đại nhân có thể quay về thời đỉnh phong?
Bộ Phương uống rượu.
- Ăn nhanh đi, ăn xong ta còn có chuyện phải làm… ngươi trở về vừa kịp lúc giúp ta hộ pháp.
Bộ Phương nói.
Hả? Hộ pháp?
Độc Cô Vô Song sững sờ, chẳng lẽ đại nhân lại chuẩn bị đột phá? Hắn nhanh chóng nâng bát lên và cơm vào trong miệng. Mẹ nó, quá ngon! Ngon đến mức cảm động! Mùi vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc…
Uống một ngụm rượu, mùi thơm quanh quẩn tới mức hắn cũng cảm thấy có chút say.
- Đại nhân… rượu này lợi hại quá! So với mỹ tửu của Tiên Đình còn ngon hơn! Ủ chế bằng thiên tài địa bảo gì thế?
Độc Cô Vô Song vô cùng sợ hãi thán phục.
- Gạo.
Bộ Phương liếc nhìn Độc Cô Vô Song, thản nhiên nói. Làm gì có thiên tài địa bảo gì, mỹ vị hắn làm ra toàn dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường.
Sau khi ăn uống no say thì Độc Cô Vô Song hài lòng dựa vào ghế. 100 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ăn uống thỏa mãn như vậy.
- No chưa? Vậy thì đi theo ta.
Bộ Phương nói.
Độc Cô Vô Song gật đầu đi theo sau. Bộ Phương lên lầu hướng vào trong phòng. Tới đó thì ánh mắt Độc Cô Vô Song nhất thời co rụt lại. Hắn chỉ biết sợ hãi thán phục hít vào một hơi lạnh!
- Cái này…
Độc Cô Vô Song cũng không biết nói gì, có chút lắp bắp.
- Khỏi cần kinh ngạc, chỉ là ngọn nguồn của một hành tinh.
Bộ Phương nói.
Có thể không kinh ngạc sao? Nhiều sức mạnh ngọn nguồn như vậy, muốn thu nhỏ toàn bộ vũ trụ trong gian phòng đó à? Đại nhân muốn làm gì? Trong đầu Độc Cô Vô Song đầy nghi vấn?
- Ta còn sợ không đủ đây. Dù sao muốn phục sinh một người bạn cũ cũng khó.
Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái.
- Ta muốn cho hắn mọi thứ tốt nhất.
Độc Cô Vô Song sững sờ.
Ngay sau đó, Bộ Phương giơ tay lên, cong ngón búng ra.
Uỳnh…
Hư không nổi lên gợn sóng, một loại năng lượng chậm rãi khuếch tán.
Ánh mắt Độc Cô Vô Song thít chặt lại.
Ngọn nguồn của từng hành tinh trong vũ trụ sáng rực rỡ, như một vũ trụ thu nhỏ ngay trước mắt.
Bộ Phương chắp lấy tay, đi lại trong đó. Thân thể Độc Cô Vô Song căng cứng lại.
- Ngươi ở ngoài phòng hộ pháp. Giúp ta che khí tức đi. Trước đó ta đã bố trí trận pháp nhưng phòng ngừa xui rủi, ngươi vẫn là giúp ta che giấu khí tức thẩm thấu ra.
Bộ Phương nói.
Đôi mắt Độc Cô Vô Song xiết chặt, gật gật đầu. Hắn biết đại nhân muốn làm gì. Kiếm sau lưng đã chuẩn bị, vạn thiên kiếm quang xé rách màn trời!
- Ta còn… quán ăn còn… cứ giao tất cả cho ta!
Độc Cô Vô Song kiên định nói.
Bộ Phương gật đầu, đóng cửa quán ăn lại.
Tinh quang biến mất, Thiết Kiếm lơ lửng bên người Độc Cô Vô Song, trong mắt hắn đầy vẻ xa xăm. Thật sự là cục sắt kia sẽ trở về chứ?
Đại nhân nhất định sẽ thành công! Độc Cô Vô Song kiên định tin tưởng!
Khóe miệng hắn nhếch lên một cái, tinh thần nhất động ngồi xếp bằng trong hư không, nắm chặt kiếm để lên hai chân.
Mà trong quán ăn, một khí tức đáng sợ bạo phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận