Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1740: Minh Vương Nhĩ Cáp cải trang thành nữ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có người đi vào Xuân Phong Các, tất nhiên cũng sẽ có người đi ra khỏi Xuân Phong Các.
Một mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ bên trong đó, rất nhiều nữ nhân say khướt bước đi loạng choạng, ngã trái ngã phải đi ra khỏi đó.
Sau một lúc.
Đôi cánh của một con Xích Long Long khổng lồ đang vỗ cánh đáp xuống phía trước Xuân Phong Các.
Những thị vệ kia lập tức di chuyển.
Mà vị phu nhân xinh đẹp nói chuyện với Lâm Đại Mỹ lúc trước đó, vội vàng chạy ra từ bên trong.
Một nữ tử đẹp tuyệt trần mặc trường bào màu đỏ uyển chuyển bước xuống từ trên người con Xích Long Long kia.
Tuy rằng, nhan sắc này không thể sánh được với Nữ Vương, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp.
Có vẻ như thân phận của nữ nhân này vô cùng cao quý, đi vào bên trong dưới sự bao bọc của vị phu nhân xinh đẹp kia.
Mà đám thị vệ cũng lần lượt giải tán.
Bộ Phương thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thì ra là đám thị vệ đó đến đón tiếp nữ nhân cưỡi Xích Long Long này.
Gầm!
Xích Long nóng nảy hơn nhiều so với Lục Long, nó dừng lại ở trước Xuân Phong Các khiến cho rất nhiều người đều không dám đến gần.
Khí tức đáng sợ tràn ngập khắp cả trên người Xích Long, những chiếc vảy rồng phản chiếu ánh kim loại càng sắc bén hơn.
Xích Long phun ra một luồng hơi nóng từ trong miệng và mũi, sau đó, nằm trên mặt đất, chiếc đuôi đung đưa qua lại, hai mắt nhắm chặt.
- Ngược lại, con rồng này là một nguyên liệu nấu ăn rất tốt.
Bộ Phương nhìn con Xích Long đó, thì thầm một câu.
Quả thực, con Xích Long này rất được, mặc dù còn kém hơn một chút so với loài Chúc Long mà hắn đã từng nhìn thấy, cũng không bằng với loài Ứng Long mà hắn gặp được ở trong Tiên Trù Giới vào lần trước.
Tuy nhiên, Bộ Phương biết rằng, huyết mạch Chân Long chảy trong cơ thể con Xích Long này chắc chắn không hề ít.
- Cũng có thể làm thành một món ăn trong vương yến...
Bộ Phương nói xong, tự mình cảm thấy vui vẻ.
Sau đó, Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, che lại trong áo bào màu đen, chậm rãi bước ra.
Hắn đi tới trước cửa ra vào của Xuân Phong Các.
Xích Long rất cáu kỉnh, đầu rồng đặt trên mặt đất, luồng khí nóng phun ra từ trong lổ mũi của nó như thể muốn làm cho mặt đất tan chảy ra vậy.
Đột nhiên.
Ánh mắt của Xích Long dán chặt trên người Bộ Phương được bọc trong chiếc áo choàng màu đen kia.
Vậy mà lại có người dám đi qua trước mắt nàng một cách nghênh ngang như thế?
Xích Long khẽ mở miệng, dường như có một ngọn lửa phun ra từ trong đó, cặp mắt rồng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Ngay khi Bộ Phương đi ngang qua trước mặt nó, Xích Long bỗng nổi giận.
Một tiếng ầm vang lên, Xích Long ngóc đầu bò dậy khỏi mặt đất, há miệng rồng ra như thể muốn gầm thét lên với Bộ Phương.
Bộ Phương dừng chân lại.
Không ít người đứng xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt giống như nhìn người chết vậy.
Có biết bao nhiêu đường để đi như vậy, tại sao người này lại cứ nhất định phải đi ngang qua trước mặt Xích Long cơ chứ?
Toàn bộ mọi người trong thành đều biết tính tình con Xích Long này của Đại Tướng Quân Xích Long cực kỳ nóng nảy.
Đôi cánh bằng thịt của Xích Long đột nhiên vung ra tạo thành một cơn cuồng phong.
Bộ Phương cau mày, nhàn nhạt nghiêng đầu qua, liếc nhìn con Xích Long kia một cái.
Hoàng Kim Thần Long bên trong Tinh Thần Hải phát ra những tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, âm thanh bay thẳng đến tận xa tít mù khơi.
Bộ Phương nhìn chằm chằm vào con mắt của Xích Long giống như có Thần Long vàng óng đang uốn lượn bên trong đó.
Một luồng long uy vô hình lập tức lan rộng ra...
Kim Quang bắn ra.
Tiếng rồng ngâm mà con Xích Long kia đang chuẩn bị định phát ra lập tức bị mắc kẹt trong miệng.
Sau khi bị uy áp của rồng trên người Bộ Phương trấn áp, lập tức nằm sấp trên mặt đất, không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ, chiếc đuôi cũng không dám vung vẩy nữa...
Con Xích Long đó nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt vô cùng kính sợ và... mến mộ.
Hả?
Bộ Phương sửng sốt trong giây lát.
Sau đó, khóe miệng của hắn khẽ giật một cái, những con rồng ở Thần Nữ Thành hình như đều là rồng cái... Bản thân mượn long uy của Hoàng Kim Thần Long để trấn áp bọn chúng, mà hình như Hoàng Kim Thần Long... con mẹ nó lại là rồng đực.
Hắn thở ra một hơi, khẽ gật đầu một cách nghiêm túc với con Xích Long nọ.
Sau đó, Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, mặt không đỏ, tim không đập đi về phía Xuân Phong Các.
Người phụ trách Xuân Phong Các đã sớm nhìn đến ngây người.
Đây là cao nhân nơi nào, mà lại có thể làm cho con Xích Long này của Xích Long đại nhân không dám càn rỡ nữa vậy...
Trong nháy mắt, ngay cả việc đến hỏi thăm thân phận của Bộ Phương mà những thủ vệ nọ cũng đều quên mất.
Chờ đến khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, Bộ Phương đã biến mất ở cửa ra vào.
Tất cả mọi người đều nhìn con Xích Long đang nằm trên đất lè lưỡi liếm láp móng vuốt của mình với vẻ đầy khiếp sợ...
Con Xích Long hiền lành này... vẫn là con Xích Long đáng sợ của Xích Long đại nhân trong ấn tượng của đám bọn họ đây sao?
Người áo đen ban nãy kia... Rốt cuộc là người nào vậy?
...
Trước cổng thành.
Một tiếng gõ cửa vang lên rất rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Hai nữ vệ binh gác cổng nhất thời sửng sốt, các nàng liếc nhìn nhau một cái với vẻ nghi ngờ, đêm hôm khuya khoắt lại có người gõ cổng thành?
Tiếng cót két vang lên.
Hai người mở cổng thành ra, chỉ chừa lại một khe cửa.
Ầm!
Hai người nhảy xuống từ trên bức tường cao vút, rơi ầm ầm xuống trên mặt đất, bụi bặm bắn ra trong nháy mắt, các nàng cầm chắc trường giáo trong tay, nhìn thẳng qua khe hở trên cánh cửa.
Ở nơi đó, có một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện đang bước uyển chuyển đi tới.
Hả?
Hai vị thủ vệ lập tức sững sờ.
Khi vầng sáng chiếu rọi xuống, mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ.
Một lớp phấn dày đặc được phủ lên trên gương mặt của người nọ, lớp phấn dày cộm trông như sắp rơi xuống đến nơi, bôi một lớp má hồng cực đậm, đôi môi đỏ chót, khiến cho hai vị thủ vệ không rét mà run.
Mái tóc xoăn tít xõa ra.
Vòng eo đung đưa, phần trước ngực độn lên cao ngất, váy dài phủ kín hai chân, lộ ra dáng người... Có chút thô kệch.
- Ôi, hai vị quan nhân, tiểu nữ đã đi rất lâu, rốt cuộc đã tìm thấy tòa thành rồi.
Nữ nhân nọ cầm khăn tay, giọng nói có chút khàn khàn.
Vẻ mặt của hai vị thủ vệ đều choáng váng.
- Đêm hôm khuya khoắt rồi, ngươi trang điểm đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ như thế làm gì hả?
Thủ vệ nhíu mày, giơ trường giáo lên, chặn trước người nữ nhân kia, nói.
- Cái gì mà người không ra người quỷ không ra quỷ chứ, đây là bản vương... Bổn nữ tử dày công hóa trang đấy! Không biết thưởng thức thì hãy câm miệng lại!
Nữ nhân lập tức trừng mắt lên, vừa trừng mắt lên như vậy, lớp phấn trên mặt đã bị rơi xuống mấy phần.
Hai vị thủ vệ nhìn mà toàn thân nổi hết cả da gà lên.
- Không được, nữ nhân này chắc chắn có gì đó kỳ lạ, đi theo chúng ta một lát!
- Ôi! Đây là các ngươi đang ức hiếp thiếu nữ nhà lành sao! Như vậy không được đâu.
Ngay lập tức, nữ nhân nọ trở nên lo lắng.
Đột nhiên.
Một luồng minh khí bộc phát ra từ trên người nữ nhân.
Thân hình biến mất trong nháy mắt.
Hai ngón tay điểm vào giữa hai đầu lông mày của hai vị thủ vệ kia.
Hai vị thủ vệ lập tức nằm bất động trên mặt đất.
Giải quyết xong hai thủ vệ, nữ nhân kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Một cước đá bay đôi giầy thêu, lộ ra bàn chân to lớn, giẫm trên mặt đất.
Xoẹt một tiếng, tà váy dài bị xé rách, để lộ ra cặp đùi mọc đầy lông chân.
- Đống nữ trang này thật sự không thích hợp với bản vương, gã Bạo Lộ Cuồng ở Tiên Trù Giới kia mới thích hợp với những kiểu cải trang này, cũng may bản vương đã vào được Thần Nữ Thành, trước hết phải tìm được người thiếu niên Bộ Phương rồi hãy nói... Người thiếu niên Bộ Phương tuyệt đối đừng để nữ nhân Bích Lạc kia chém đầu đấy.
Minh Vương Nhĩ Cáp cầm lấy tà váy đã bị xé rách, vội vàng đi về phía bên trong thành trì.
Ngoài cửa, Lão Thiết tóc trắng bạc phơ đang cầm bút kẻ lông mày, đứng hiu quạnh trong gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận