Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 517: Ngực ta lớn ta có quyền kiêu ngạo

Mái tóc màu xám tro bay nhẹ nhàng, khuôn mặt Đoạn Vân mê man, hắn cảm giác mình thật sự mất mặt.
Nhưng gặp phải ma nữ như An Sênh... Hắn cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn chấp nhận.
- Hai người các ngươi nhìn cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?
An Sênh rơi xuống đất, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tây Môn Hiên và Tiêu Hà, nhất thời nhướng mày nói.
Nữ nhân này làm sao cũng tới?
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tây Môn Hiên khẽ hiện lên vẻ lúng túng, Tiêu Hà cũng cười ôn hòa, hai người bọn họ dĩ nhiên biết An Sênh ... Dù sao cũng là ma nữ An Sênh, thiên tài Luyện Đan Sư của Thiên Đan Thành, cũng là tiêu điểm chú ý của các thế lực lớn, dĩ nhiên sẽ không xa lạ.
- Thì ra là An đại sư... Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Tiêu Hà cười ôn hòa, mặc dù vừa bị một màn trong quán ăn Vân Lam làm cho khiếp sợ, nhưng trước mặt mỹ nữ, hắn vẫn phải ra vẻ phong độ.
Ma nữ An Sênh liếc hắn một cái, chu đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt ghét bỏ.
- Hèn mọn.
Éc... Hèn mọn? Nụ cười trên mặt Tiêu Hà đông cứng, nhưng hắn là đệ tử thiên tài của Phong Lôi Các, là tình nhân trong mộng của vô số nữ đệ tử Phong Lôi Các, lúc nào lại mang tiếng hèn mọn như vậy?
- Vẫn là Tiểu Đoạn Đoạn của ta tốt hơn.
An Sênh đặt Đoạn Vân xuống mặt đất.
Hai chân Đoạn Vân cũng có chút đứng không vững, hai mắt nhìn chằm chằm, khuôn mặt tức giận.
Mái tóc màu xám tro vỗ vào trên trán của hắn, lộ ra vẻ có chút thảm hại.
Tốc độ di chuyển của nữ nhân này thật sự quá nhanh, tần số lay động của ngọn núi trước ngực cũng quá nhanh, làm hắn đau mắt, choáng váng đầu.
- Tiểu Đoạn Đoạn, chúng ta đi! Tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp Bộ lão bản của ngươi.
An Sênh thấy bộ dạng của Đoạn Vân, nhất thời cảm thấy thú vị, che miệng cười khẽ, giơ tay lên nói.
Đôi mắt Đoạn Vân nhất thời xem thường, cái gì gọi là Bộ lão bản của ta...
Tiêu Hà có chút bất đắc dĩ, nhìn ma nữ An Sênh đung đưa thân hình đầy đặn quyến rũ đi về phía tiểu điếm, vẻ mặt đau khổ, hắn vẫn rất vướng bận suy nghĩ, vừa rồi chẳng lẽ hắn thật sự cười vô cùng hèn mọn?
Tây Môn Hiên lưng đeo trọng kiếm, vẻ mặt nghiêm túc.
- Tây Môn huynh, chúng ta cũng đi xem sao... Tiểu điếm này có chút thú vị, nữ nhân kia thậm chí có thể đánh bại Giáp Quan An Cổ, rất hiển nhiên không phải là hạng người vô danh, chúng ta cũng vào trong làm quen một chút.
Tiêu Hà nhìn bóng lưng ma nữ rời đi, không cam lòng nói với Tây Môn Hiên.
Tây Môn Hiên liếc hắn một cái, không nói gì, phối hợp đi vào trong tiểu điếm.
...
Khi Đoạn Vân nhích tới gần quán ăn Vân Lam, khiếp sợ trong lòng hắn cũng càng lúc càng nồng đậm.
Nơi này... nơi này là giả sao?
Tiểu điếm này... Vì sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Là người từng đến tiểu điếm Phương Phương của Thanh Phong Đế Quốc, hắn rất chắc chắn, quán ăn trước mắt này... gần như giống 100% với tiểu điếm Phương Phương!
- Quán ăn Vân Lam này thật sự rất náo nhiệt... Tỷ tỷ ta lớn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một quán ăn! Có chút thú vị!
Ma nữ An Sênh tò mò nhìn quán ăn Vân Lam, nói.
Đoạn Vân gật đầu, Thiên Đan Thành là một tòa đàn thành lớn nhất của Đan Phủ, làn gió luyện đan còn mạnh hơn Thiên Diệu Thành và Thiên Lam Thành, quán ăn gì đó... Ở Thiên Đan Thành tựa hồ là tuyệt tích.
Nếu như Đoạn Vân không phải từng ra ngoài ngao du, căn bản cũng không biết quán ăn là nơi nào, cũng không biết trên đời này còn có đồ mỹ vị hơn Tích Cốc Đan.
Ban đầu khi ăn thịt nướng của Bộ lão bản, hắn giật nảy mình, cả người khiếp sợ khó có thể quên được.
Tâm thần hoàn toàn bị thịt nướng bắt làm tù binh, tại sao trên thế giới có thể có đồ ăn ngon như vậy, trọng điểm là... ban đầu hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, trong thịt nướng kia ẩn chứa linh khí.
Thậm chí ngay cả hắn cũng bị Bộ Phương lừa gạt, sử dụng đan hỏa đi nướng thịt.
Nếu như chuyện này bị lão sư của hắn Cố Hạc đại sư biết được, hắn nhất định sẽ bị đánh chết!
Khi hắn ăn Phật Nhảy Tường, cả người càng khó tin, Phật Nhảy Tường cho hắn loại cảm giác không thua gì đan dược! Khi đó tam quan của hắn mới sảng khoái trở lại.
Bên ngoài quán ăn, các thực khách bắt đầu vây quanh, hôm nay thực khách cũng đều sợ hãi kinh ngạc.
Quán ăn này quá thần kỳ...
Ngay cả Giáp Quan An Cổ cường giả của Khôi Tông cũng có thể bị đánh bại, quả thực quá... Kích thích!
Không ít thực khách đều hết sức hiếu kỳ đối với Tiểu Bạch, dĩ nhiên, bọn họ cũng tò mò về Tiểu U, mỹ nữ xinh đẹp có người nào không hiếu kỳ.
Nhưng bọn hắn thật sự không dám đánh giá Tiểu U, nữ nhân xinh đẹp kỳ cục này quả thực như ác ma.
Giờ phút này Nam Cung Vô Khuyết cười lớn, trong lòng sướng khoái không dứt.
- Giáp Quan An Cổ, còn đang ra vẻ trước mặt lão tử! Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào! Có U tỷ ta ở đây, làm gì có chỗ cho ngươi ra vẻ!
Bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Nam Cung Vô Khuyết khiến không ít người chỉ biết im lặng.
Nam Cung Uyển lại càng không biết nói gì.
Tiểu U đại hiển thần uy, khiến Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy, nữ nhân này đôi khi cũng rất khả ái...
Mặc dù thực lực đáng sợ, tính cách cổ quái, nhưng nếu là người của Bộ lão bản, thì cũng chính là người của Nam Cung Vô Khuyết hắn!
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết tự nhiên can đảm hơn rất nhiều, nháy mắt ra hiệu về phía Tiểu U đang ngồi ở góc.
Tiểu U sửng sốt, dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
Có thực khách rời đi, có thực khách tiếp tục gọi thức ăn.
Phảng phất như chuyện vừa rồi hoàn toàn không xảy ra, tiểu điếm lại tiếp tục buôn bán nhộn nhịp.
Đoạn Vân bước vào trong tiểu điếm, khuôn mặt ngạc nhiên.
Cây Ngộ đạo... Quán ăn... Tiểu Bạch... Còn có con chó đen đang nằm gục dưới tàng cây Ngộ Đạo!
Chuyện này quả thực... không thể tin được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận