Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 716: Tiểu thiếu niên hiện tại rất kích động (2)

Đám đông tách ra, có mấy đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
- Mấy vị này là cường giả Tinh Thần Tháp Thiên Đan Thành, hiện giờ bọn họ đến đây chính là muốn thẩm phán tiểu đầu bếp này, để xoa dịu tức giận của Tu La Hoàng! Các ngươi ai dám ngăn cản, chính là muốn đối nghịch với Tinh Thần Tháp! Đối nghịch với Tinh Thần Tháp, chính là đối nghịch với cả Đan Phủ, trong Đan Phủ không có chỗ cho các ngươi đặt chân!
Hùng Thực nói.
Lời này là hắn nói với đám người Nam Cung Vô Khuyết.
Ánh mắt mấy vị Luyện Đan Sư Tinh Thần Tháp đầy lạnh lùng, khí tức trên người vô cùng cường hãn, bọn họ nhìn về phía Bộ Phương đứng ở cửa, vô cùng lãnh đạm.
- Đi theo chúng ta một chuyến đi, bất kể mục tiêu của Tu La Hoàng không phải ngươi, ít nhất hắn đã nói, trong đó nhất định phải có ảnh hưởng của ngươi, ngươi giết người của Tu La cổ thành, chiếm thần khí của Tu La cổ thành, tội đều ở ngươi! Đừng để cả Đan Phủ mang tội thay ngươi!
Cường giả Tinh Thần Tháp nói xong, hai mắt vẫn sáng ngời, khí thế ngất trời, muốn áp bách Bộ Phương.
Đây là một vị cường giả bức đứt gông xiềng của năm đạo Chí Tôn, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối.
Trên thực tế tu vi của cường giả Tinh Thần Tháp cũng rất mạnh, bọn họ là lực lượng trung thành chân chính của Đan Phủ!
Nam Cung Vô Khuyết và Nam Cung Uyển đi tới bên cạnh Bộ Phương, cảm thấy không biết nói gì với đám người này, trên mặt bọn họ cũng hiện ra tức giận, cảm thấy đám người kia có chút không thể nói lý.
Đám người kia chẳng qua áp đặt tất cả tội lỗi lên người Bộ Phương!
Bộ Phương mặc một chiếc áo choàng lông chim, chiếc áo choàng lông chim đỏ trắng đan xen, sắc mặt hắn bình tay, chắp tay ra sau lưng, nhìn một đám người trước mặt.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tầm mắt tựa hồ cũng trở nên mông lung, nước mưa như bức rèm che chống đỡ hết thảy.
- Ta lười nói nhiều với các ngươi, đây là quán ăn của ta, tới dùng cơm thì hoan nghênh, tới gây chuyện... lột sạch quần áo ném ra ngoài, nếu thật sự quá mức...
Bộ Phương nói đến đây, hắn vươn tay, vỗ vỗ Tiểu Bạch mập ục ịch lầm bầm.
Tròng mắt Tiểu Bạch nhất thời hóa thành màu xám trắng, khí tức lay động:
- Vậy thì... giết chết!
Ông...
- Càn rỡ! !
Cường giả Tinh Thần Tháp giận dữ, trợn mắt nói:
- Chúng ta biết trong quán ăn của ngươi có nhiều tồn tại cường hãn thủ hộ, cho nên không kiêng sợ! Nhưng ngươi đừng quên nơi này là Đan Thành! Nơi này là địa bàn của Đan Phủ!
- Vậy thì thế nào?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Minh Vương dựa người vào cửa, nắm một thanh cay nhấm nháp, trong con ngươi lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.
Đám người kia lại dám uy hiếp Bộ Phương?
Chẳng lẽ đám người kia không biết trong quán ăn có con chó mập đáng sợ thế nào sao? Hay là... Đám người kia cũng có chỗ dựa cường hãn?
Vậy cũng đáng trông chờ!
Nhưng Minh Vương mong đợi hồi lâu, đám người kia vẫn không có động tác gì, vẫn rụt cổ đứng tại chỗ, bọn họ chỉ tức giận nhìn chằm chằm Bộ Phương, không có bất kỳ động tác gì.
Tình huống gì vậy? Chỉ đến gây sự thôi sao!
Minh Vương thiếu chút nữa bị thanh cay làm cho bị sặc... Đám người kia tới làm trò cười sao?
Đám người của Tinh Thần Tháp không phải người ngu, trong một quán ăn nhỏ bé lại tồn tại một con tồn tại có thể đánh bại phân thân của Tu La Hoàng!
Nếu bọn họ quả thật muốn xông lên, còn chưa hẳn đủ cho người ta đập một chưởng, nhưng nơi này là Đan Thành, là sân nhà của bọn họ.
Bọn họ có một trăm cách có thể làm cho quán ăn này phải đóng cửa!
- Nếu ngươi đã không cút ra khỏi Thiên Lam Thành, vậy ngươi phải ngừng tiếp tục buôn bán! Chúng ta đã niêm phong quán ăn của ngươi! Sẽ không để cho bất cứ kẻ nào vào trong quán ăn!
Cường giả Tinh Thần Tháp cười lạnh nói.
Lời nói lạc đóng, mấy vị cường giả Tinh Thần Tháp bọn họ đều nắm ấn của mình, từng đạo ba động huyền bí khuếch tán ra, mấy miếng đan khí nồng đậm phóng lên cao, bao phủ toàn bộ quán ăn.
Đây là một trận pháp ngăn cách, giống như một cái cũi, bao vây quán ăn.
Bộ Phương nhíu mày, trên mặt cũng hiện ra vẻ giận dữ.
Chặt đứt con đường làm ăn của người khác, hành vi của đám người này thật sự đã chọc giận Bộ Phương, nếu như không cách nào buôn bán, tu vi của Bộ Phương sẽ không tăng trưởng, Bộ Phương không cho phép điều này.
- Quán này của ngươi... đợi đóng cửa đi! Sớm muộn gì cũng phải cút ra khỏi Thiên Lam Thành...
Cường giả Tinh Thần Tháp nói:
- Hi vọng như vậy, có thể xoa dịu lửa giận của Tu La Hoàng.
Bộ Phương đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn nhóm người này:
- Một đám đầu óc tối dạ.
Trên mặt Nam Cung Vô Khuyết cũng toát ra vẻ tức giận!
- Hèn hạ!
- Lão Bộ là vô địch của Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, tại sao các ngươi có thể đối đãi với hắn như vậy!
Nam Cung Vô Khuyết cắn răng nói.
- Vô địch? Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển lần này là một sỉ nhục, để cho một đầu bếp vô địch, ngươi còn dám kêu la.
Một vị cường giả Tinh Thần Tháp khinh bỉ nói.
Minh Vương đút trọn thanh cay vào trong miệng, liếm liếm nước cay còn dính trên ngón tay, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
- Những người này thật sự quá om sòm... tiểu thiếu niên, cần bổn vương xuất thủ không? Chỉ cần ba thanh cay.
Minh Vương nhướng mày nói.
Bộ Phương nhìn Minh Vương, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:
- Lão Cáp... Đồng ý, lột sạch toàn bộ bọn họ là được, nhẹ nhàng chút.
Minh Vương sửng sốt, nhất thời bĩu môi:
- Gọi Bổn vương Tiểu Cáp là được, Lão Cáp gì chứ, Bổn vương còn trẻ! Tiểu thiếu niên ngươi cũng quá nghịch ngợm rồi, một lời không hợp là lột quần áo, thật là... kích thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận