Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 820: Ý định giết người (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mưa trên bầu trời lại tiếp tục ào ào rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, nước bắn ra tung tóe.
Bộ Phương gật đầu với Văn Nhân Thượng, sau đó xoay người rời đi, cũng dần biến mất trong màn mưa.
- Văn Nhân đầu bếp, vì sao ngươi lại giúp hắn chứ? Hắn đến tửu lâu còn đùa giỡn muốn ăn Linh Ban.
Thiếu nữ tóc ngắn nghi hoặc nhìn Văn Nhân Thượng.
Khóe miệng Văn Nhân Thượng giật giật, thân hình gầy gò xoay người tiến vào trong tửu lâu, vừa đi vừa rót rượu vào miệng.
- Tên tiểu tử này khá thú vị, Thiết Tiên Yến tàn sớm cũng không thú vị chút nào.
Thiếu nữ tóc ngắn nghe không hiểu hắn muốn nói gì, nhìn về phía Bộ Phương biến mất, lại nhìn về phía Văn Nhân Thượng rời đi, trong đầu đầy nghi hoặc.
Sau khi bóng dáng của Bộ Phương biến mất, ở một góc gần đó.
Thiếu nữ mặc áo lam hờ hững nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, ở phía sau nàng ta còn có một đội Kim Giáp Vệ, khí tức của những Kim Giáp Vệ này vô cùng mạnh mẽ, mỗi người đứng yên tại chỗ cũng khiến bầu không khí dậy sóng.
- Lam Cơ đại nhân, người muốn ra tay sao?
Giọng nói mạnh mẽ của một tên Kim Giáp Vệ vang lên.
Thiếu nữ áo lam thanh khiết như xuất thủy phù dung, đôi mắt long lanh như nước nhìn về hướng Bộ Phương đã biến mất ở phía xa, lại lắc đầu.
- Bỏ đi, dù sao nơi này cũng là nơi ở của Văn Nhân Thượng, để Văn Nhân Thượng nhúng tay vào thì không ổn đâu.
- Văn Nhân Thượng dù sao cũng là một trong những đầu bếp thần bí nhất của Thao Thiết Cốc... Cho dù là Thánh Tử điện hạ thì cũng không muốn đối đầu với hắn, chúng ta cũng không nên gây sự với hắn.
Những Kim Giáp Vệ nghe xong lời này, cũng đều gật đầu và không nói gì nữa.
Tất cả những gì họ cần làm chính là vâng lời.
- Đi theo tên đầu bếp đó, đợi đến khi thời cơ chín muồi, giết.
Thiếu nữ áo lam vẫn thanh tao như tiên nữ, nhưng lời nói ra lại có sát khí ngút trời.
...
Bộ Phương rời khỏi tửu lâu và đi thẳng về phía trước, hắn đang suy nghĩ làm cách nào có thể câu được cá trong hồ Lạc Nhật.
Muốn câu cá nhất định phải có dụng cụ câu cá, ví dụ như cần câu hay mồi câu... Hắn không có một chút manh mối nào về những thứ này.
Bộ Phương khoanh tay đi bộ trong màn mưa.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi Thiết Tiên Thành, đi tới khu rừng rậm bên hồ Lạc Nhật, nơi những ngọn cây mọc cao vút lên tận tầng mây, từng cành cây không ngừng lay động, linh khí tràn ngập khắp nơi.
Bộ Phương tiến vào trong khu rừng, giẫm lên mặt đất mềm mại, vẻ mặt đột nhiên hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng lại nhếch lên.
Hắn nhìn lên cái cây cao ngất trời mây, khóe miệng giật giật.
Ầm ầm!
Một cái cây ầm ầm sụp đổ, trực tiếp rơi xuống đất và đè bẹp nhiều bụi cây.
Bộ Phương một tay nắm lấy thân cây thẳng đứng, chậm rãi đi tới, làm cho thân cây cọ xát trên mặt đất khiến vỏ cây nứt ra, sau đó hắn bước ra khỏi bụi cây và đi đến bờ hồ Lạc Nhật.
- Tự mình làm một cái cần câu đi, vừa hay trong túi không gian hệ thống có một con linh thú.
Bộ Phương sờ cằm suy nghĩ.
Ngay sau đó, khói xanh lại lơ lửng trong tay, Long Cốt đao đột nhiên bay ra, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Trong tay Bộ Phương nghịch đao trong tay, lấy ra que cay từ trong túi không gian hệ thống rồi ngậm vào trong miệng, cầm đao chém ngang xuống.
Chỉ trong chốc lát, cái cây đó đã bị đao khí của Bộ Phương làm cho trở nên vô cùng rực rỡ, có điều kích thước vẫn lớn như trước.
Hắn lại lấy ra một con linh thú màu bạc sáng chói từ trong túi không gian hệ thống, sau đó gắn nó lên, vô cùng hài lòng nhìn cần câu tự chế.
Mặc dù có hơi xấu xí nhưng cũng cũng đầy đủ chức năng.
Bộ Phương gắn một cái móc vào bên hông của gân linh thú rồi dùng hai tay nhấc thân cây lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Hắn tiến gần đến bờ hồ kia, đột nhiên vung thân cây khổng lồ lên, gân linh thú bị trói vào đó đột nhiên phóng ra, bị ném bay đi rồi rơi xuống hồ nước, lập tức bị sóng nước nhấn chìm.
Bộ Phương đứng ở ven hồ, đối mặt với gió hồ hung bạo, hắn săn ống tay của áo choàng khổng tước lên rồi kéo căng gân linh thú.
Đột nhiên.
Lông mày Bộ Phương nhíu lại, cái quái gì vậy? Chưa thả mồi mà cá đã cắn câu sao?
Ngay lập tức Bộ Phương lùi về phía sau một bước, hai tay dùng sức mạnh mẽ kéo thân cây lên, phát ra tiếng lộp bộp, gân linh thú run lên rơi xuống mặt hồ, đột nhiên một con linh thú dữ tợn bị kéo ra từ trong hồ nước.
Con linh thú trong hồ bị lôi ra, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
- Đây là loại cá gì vậy?
Bộ Phương vô cùng sửng sốt, cũng cần thả mồi câu vẫn có thể câu được cá... Hình như không phải là một điều tốt.
Con cá lao ra khỏi mặt nước, trợn mắt rồi lao về phía Bộ Phương, tia hung tợn tỏa ra xung quanh.
Miệng nó mở ra, hàm răng sắc nhọn phản chiếu ánh sáng.
Grừ!
Một tiếng gầm dữ dội vang lên, ngay sau đó con hung thú kia hung hăng cắn chặt vào người Bộ Phương.
Bộ Phương một tay khiêng cần câu kia, một tay thì tay run lên, nồi Huyền Vũ đột nhiên hiện lên, mạnh mẽ đập vào đầu con hung thú kia.
Bốp một tiếng.
Hung thú kia bị đập rồi lại rơi vào trong hồ Lạc Nhật.
- Hừ... Con cá xấu xí này chính là Linh Ban đấy sao? Quả nhiên...nó chỉ hợp để làm mồi thôi.
Bộ Phương khẽ thở dài một hơi.
Ngay sau đó cánh tay lại dùng sức, ào một tiếng, mặt hồ như muốn nổ tung, hung thú kia lại một lần nữa bị kéo ra.
Hung thú kia ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy Bộ Phương thì mở miệng gào lên.
Lông mày Bộ Phương khẽ nhíu lại, dùng nồi Huyền Vũ mạnh mẽ đập xuống.
Một tiếng động lớn vang lên, con cá phát ra tiếng gào thét dữ dội, thân nó bị đánh nát, hàm răng bén nhọn vỡ vụn vương vãi khắp nơi.
Một lúc lâu sau, Bộ Phương một tay cầm cần câu, một tay nắm lấy con cá xấu xí rồi đi ra khỏi hồ.
Mà trong Thiết Tiên Thành.
Thiếu nữ áo lam chậm rãi đi ra, mưa trên bầu trời như ngưng đọng lại.
Ánh mắt của nàng ta nhìn về nơi xa xăm, nhìn thẳng về phía Bộ Phương rời đi với vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Kim Giáp Vệ cũng bước theo ngay sau nàng ta với sát khí đằng đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận