Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 729: Một mũi tên bắn Bộ Phương!

Thanh âm yếu ớt quanh quẩn toàn trường, giống như tiếng trống chiều chuông sớm, gõ vang trong lòng mọi người.
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn chiếc U Minh thuyền màu đen chậm rãi lái tới, khí tức bị đè nén đáng sợ tràn ngập trên U Minh thuyền.
Trên U Minh thuyền có mấy đạo nhân ảnh, trong đó bắt mắt nhất là một đạo thân ảnh gầy gò đang cúi đầu đứng ở boong thuyền.
Thân ảnh kia không thay đổi sắc mặt, ánh mắt bình thản nhìn thẳng Tu La đại quân phía dưới.
Rất nhiều người chưa lấy lại tinh thần, không biết người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng sau một khắc, tất cả mọi người đều sợ hãi cả kinh.
- Bộ lão bản? Làm sao hắn lại chạy đến đây!
- Là vị hắc mã đầu bếp! Hắn lại tự chạy tới!
- Hắn không sợ chết sao! Tu La Hoàng tìm hắn, hắn lại đi tìm cái chết trước!
...
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn nhau, ánh mắt người nào nhìn Bộ Phương cũng giống như đang nhìn một kẻ đầu óc tối dạ.
Lạc Đan Thanh ngẩng đầu, nhìn Bộ Phương, nhìn thân ảnh bình tĩnh, trong lòng không khỏi nổi lên một tia rung động... Đây là một thanh niên rất thú vị.
Đây chính là vị hắc mã đầu bếp kia sao?
Hắn chính là tiểu đầu bếp đã giết người của Tu La cổ thành, đoạt Tu La Tháp?
Tu La Hoàng cầm Tu La Kiếm, kiếm ý xuất hiện ngang dọc, tựa hồ muốn chém vỡ không khí.
Đôi mắt hắn nhướng lên, chăm chú nhìn đạo thân ảnh trong hư không, nhìn thanh niên chắp tay đứng trên U Minh thuyền, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
Tu La Thánh Nữ mặc khôi giáp, nhìn Bộ Phương, sắc mặt có chút phức tạp, tiểu đầu bếp này thật sự mang đến cho nàng rất nhiều kinh ngạc, không ngờ tới hiện giờ bọn họ lại dùng phương thức như vậy chạm mặt.
Đây thật sự là một đầu bếp kỳ lạ.
Cường giả Tiêu Nha của Tiềm Long Vương Đình vuốt vuốt cây trường cung màu đen cổ xưa trong tay, chăm chú nhìn U Minh thuyền lan tràn hắc khí, không khỏi hít sâu một hơi.
- Sinh linh Minh Khư ... U Minh thuyền sao? U Minh Nữ trên U Minh thuyền... Xem ra mục tiêu xuất hiện rồi.
Trên U Minh thuyền, Tiểu U lạnh lùng đứng, chiếc váy màu đen phấp phới trong gió, mái tóc cũng khẽ đong đưa.
Minh Vương cầm thanh cay vẫn chăm chỉ ăn quên trời đất.
Hai chân Nam Cung Vô Khuyết như mềm nhũn, quỳ xuống U Minh thuyền, len lén vươn đầu nhìn hình ảnh kinh khủng phía dưới, kêu lên một tiếng lại rụt đầu về.
- Thật là đáng sợ... Làm sao có nhiều người như vậy!
U Minh thuyền hạ xuống phía dưới, Tiểu U thu hồi U Minh thuyền, đoàn người rơi xuống trên tường thành.
- Chào Phủ chủ.
Bộ Phương nhìn Lạc Đan Thanh, gật đầu.
Đối với vị Phủ chủ Đan Phủ vẫn kiên trì không từ bỏ này, trong lòng Bộ Phương vẫn có chút kính nể.
Huống chi từ trong miệng Tam trưởng lão Bộ Phương được biết vị Phủ chủ này vẫn luôn ủng hộ mình, chưa từng bị lời nói của Tu La Hoàng đầu độc.
- Bộ lão bản đúng không? Ngươi quả nhiên không tầm thường.
Lạc Đan Thanh nhìn Bộ Phương, nói.
- Quá khen, tại hạ vẫn bất phàm như vậy.
Bộ Phương gật đầu, nghiêm túc nói.
Lạc Đan Thanh sửng sốt, khóe miệng không khỏi giật giật, thật sự không biết xấu hổ.
Mình chẳng qua khách khí nói, tiểu tử này lại tưởng thật.
Sau khi mỉm cười với Bộ Phương, Lạc Đan Thanh xoay người nhìn về phía Tu La Hoàng, ánh mắt bén nhọn.
- Tu La Hoàng ... Tiểu đầu bếp đã đến, ngươi có thực hiện lời hứa của ngươi hay không, thả Đại trưởng lão ra!
Trong giọng nói của hắn tràn đầy tức giận, vang dội trên bầu trời, khiến mọi người cũng không khỏi hô hấp chậm lại, nhìn về phía phương hướng Tu La Hoàng.
Nụ cười trên mặt Tu La Hoàng biến mất.
Hắn chăm chú nhìn Bộ Phương, không để ý đến Lạc Đan Thanh, phảng phất cả Thiên Lam Thành, chỉ còn lại Bộ Phương là mục tiêu của hắn.
Bộ Phương nhướng mày, hắn cảm thấy tiểu tháp màu đen đeo trên ngực mình tựa hồ cũng trở nên nóng hổi, từ từ nổi lên.
Giống như ban đầu khi gặp phải phân thân của Tu La Hoàng.
Bộ Phương vươn tay, sắc mặt không chút thay đổi chộp lấy Tu La Tháp, để lại chỗ cũ, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Tu La Hoàng.
Bị cắt đứt liên lạc với Tu La tháp, sắc mặt yêu dị của Tu La Hoàng nhất thời biến đổi, ánh mắt giống như dã thú nhìn Bộ Phương.
- Tên đầu bếp thối tha này! Lại dám chiếm cứ Tu La tháp của Bổn vương! Đáng chết!
Lời nói vừa dứt, hắn gầm lên giận dữ, khí tức trên người Tu La Hoàng bắt đầu không ngừng tăng lên.
- Dẫn lão này đi cho ta!
Tu La Hoàng vung tay lên.
Khí tức trên người hắn Tu La Hoàng vẫn tiếp tục tăng lên.
Thân hình hắn thoát khỏi chiến xa, từng bước phảng phất như dẫm trên cầu thang vô hình, chậm rãi đạp không, đứng ngạo nghễ trên bầu trời.
Áo choàng huyết sắc xoay tròn sau lưng hắn, phảng phất như cuộn sóng, tạo ra một vùng biển quái dị.
Trên đầu hắn, hồn thê huyết sắc nhất thời hiện lên, trên hồn thê quang hoa lưu chuyển, mang theo khí tức dao động lòng người.
Thân hình Tu La Hoàng không ngừng bay cao, lăng không trên bầu trời, mắt nhìn xuống đoàn người phía dưới, ánh mắt lại càng như phát điện chăm chú nhìn Bộ Phương.
Đôi mắt Lạc Đan Thanh chợt lóe ra quang mang hung ác:
- Tu La Hoàng! Ngươi nói không giữ lời!
- Giữ lời? Có thể! Giao đầu bếp thối tha kia cho ta, ta lập tức thả lão nhân kia!
Tu La Hoàng lạnh lùng nói, Tu La Kiếm vung lên, kiếm khí tung hoành, hóa thành một đạo kiếm quang huyết sắc, đập xuống tường thành.
Đại trận che thành Thiên Lam Thành nhất thời vận chuyển, có tiếng vang dội không ngừng, từng đạo lưu quang đập lên đại trận, ngăn cản kiếm ý chém xuống.
Vào giờ khắc này cả Thiên Lam Thành tựa hồ cũng rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận