Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1684: Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mạc Tu há miệng ra, bỏ Túy Bài Cốt vào trong miệng.
Từ tên gọi mà nói, Tam Biến Túy Bài Cốt hiển nhiên không đơn giản, cái gọi là Tam Biến chính là ba lần thay đổi, Mạc Tu cũng có chút hiếu kỳ.
Về hình thức thì ít có đổi mới, so với Túy Bài Cốt thông thường thì bề ngoài đẹp hơn, nhưng cũng rất hấp dẫn.
Nếu như chỉ có hình thức là sáng tạo thì trận trù đấu này cũng không cần phải so nữa, Bộ Phương chắc chắn sẽ thua.
Túy Bài Cốt vừa vào miệng.
Mạc Tu bỗng nhiên cảm giác tim của mình đập chậm lại!
Một tiếng phụt!
Đầu óc bị chấn động, hương vị Túy trấp trong miệng vị trong nháy mắt bộc phát ra!
Túy trấp kia dường như có sinh mệnh, nhanh chóng quanh quẩn ở trong miệng.
Một thứ nước trái cây êm dịu cùng vị chua thấm vào, vị chua ngọt nhàn nhạt, giống như ấm áp bao trùm lấy toàn bộ vị giác, khiến người ta hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Mùi thơm cứ như vậy mà bùng nổ!
- A...
Mạc Tu nhướng mày một cái.
Răng cắn vào Túy Bài Cốt.
- A?
Quai hàm run một cái, ánh mắt của Mạc Tu cứng lại một cái, phát ra một tia nghi hoặc giật mình.
Sợi tóc màu xám tro trên đầu hắn bay lất phất lên.
Hai má nhai rôm rốp, mùi thịt bốc lên, như một làn sóng tỏa ra, lan tỏa khắp người...
Không sai, chính là toàn thân!
- A!
Mạc Tu phát ra tiếng ngạc nhiên thứ ba.
Hắn chợt đứng lên khỏi vị trí.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người của Bộ Phương, dường như tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Mạc Tu liên tục phát ra ba tiếng kinh ngạc, khiến cho sắc mặt của tất cả các Tiên Trù đều tràn đầy vẻ bối rối.
Ăn một món ăn... Mà lại ngạc nhiên nhiều như vậy?
- Tam Biến... Giỏi cho một cái Tam Biến! Thịt... Là thịt ngon!
Ánh mắt của Mạc Tu hiện lên vẻ phức tạp.
Hắn quên mất một sự thật.
Thất bại trong một trận trù đấu dường như cũng bởi vì tên tiểu tử này, chính là vì nguyên liệu do tên tiểu tử này cung cấp...
Lưu Mặc Bạch chắp ta, chân mày cau lại.
Trong lòng của hắn ta bỗng nhiên nảy ra cỗ dự cảm xấu.
Biểu tình của Mạc Tu có chút ngoài dự đoán của hắn.
Chẳng lẽ... món ăn của Bộ Phương còn có chỗ nào khác biệt sao?
Không thể nào... Hắn ta đã dùng đến cả loại giấm đó, không thể nào thua được!
Lưu Mặc Bạch thở ra một hơi, trong lòng vẫn tự tin như cũ.
Đến phiên Cẩu gia thưởng thức!
Rốt cuộc cũng đến lượt Cẩu gia thưởng thức!
Nó nhìn Thanh Hoa Từ Bàn quen thuộc kia, nhìn Túy Bài Cốt quen thuộc kia...
Cẩu gia lè lưỡi, không kịp chờ đợi.
Một trảo của nó vỗ xuống.
Từng khối Túy Bài Cốt bay tán loạn ra, Túy trấp văng tung tóe, chui vào trong miệng của Cẩu gia.
Một cắn, một nhai, một liếm...
Một giây sau, lông của Cẩu gia dựng hết lên!
- Gâu?
- Gâu gâu?
- Gâu gâu gâu?
Thân chó run lên vì mỡ, lông chó dựng đứng, phát ra nhiều tiếng chó sủa.
Vẫn là một hương vị quen thuộc, hay là cách chế biến quen thuộc... Nhưng nó lại rất khác với những hương vị trước đó, khiến cho Cẩu gia vạn phần khiếp sợ.
Tiểu tử Bộ Phương... Lại đặc biệt che giấu Túy Bài Cốt ngon như vậy, lại che giấu với Cẩu gia lâu như vậy?
So với dùng thịt rồng làm Túy Bài Cốt, còn có Túy Bài Cốt ngon như vậy, hắn thế mà có thể giấu lâu như vậy?
Điều này làm sao có thể chịu được!
Ánh mắt của Cẩu gia xoay chuyển, rơi vào trên người Bộ Phương.
Tuy nhiên, khi nó nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Bộ Phương...
Mỡ của Cẩu gia lập tức run lên, hay là tính... Vì sau này còn có thể ăn được Túy Bài Cốt, Cẩu gia sẽ nhịn!
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng là nhịn, nhưng ánh mắt của Cẩu gia vẫn rơi vào trên Túy Bài Cốt, không nhịn được liếm mõm.
Nó nâng trảo lên, chuẩn bị vơ vét Túy Bài Cốt còn dư.
Địch Thái Giới Chủ lanh tay lẹ mắt, cảm giác được nên đưa tay gắp một khối.
Một khối Túy Bài Cốt đưa vào, lông mày nhíu chặt của Địch Thái Giới Chủ lập tức giãn ra, mặt mày lập tức hớn hở.
- Không hổ là người thiếu chút nữa trở thành đệ tử của bản Giới Chủ Tiểu Bộ Bộ, quả nhiên có mấy phần phong thái của bản Giới Chủ!
Địch Thái Giới Chủ vừa nhai, một bên không nhịn được mà nói.
Lục Nhất cũng vội vàng gắp lên một khối, hắn ta cảm thấy nếu còn không gắp lên, một mâm Túy Bài Cốt ngay ngắn này sợ cũng sẽ bị Cẩu gia nuốt trọn.
Đối với Đại Ma Vương, tâm trạng của Lục Nhất rất phức tạp.
Nhưng chính sau lần đó mới khiến cho Lục Nhất biết được bi kịch thảm thiết trên con đường so tài trù đấu.
Nếu ngươi không tiến bộ thì sẽ bị người khác vượt qua, trở thành bàn đạp cho người khác.
Tuy nhiên lúc gặp Lưu Mặc Bạch mới là bắt đầu cơn ác mộng của hắn ta.
Lúc này thưởng thức món ăn của Bộ Phương, tâm trạng của hắn ta lập tức có mấy phần phức tạp.
Hắn ta hy vọng Bộ Phương có thể thắng.
Trên Túy Bài Cốt màu đỏ chanh, Túy trấp chảy ra.
Lục Nhất bỏ Túy Bài Cốt vào trong miệng
Chậm rãi cắn xuống...
Cắn một cái.
Mọi người đều choáng váng...
Ngay cả Lục Nhất cũng đơ người ra.
Bởi vì... Hắn lại đặc biệt khóc!
Những hành động của bốn vị giám khảo...
Khiến cho mỗi một vị tiên Trù đều xuýt xoa.
Một cỗ khao khát từ trong lòng bọn họ lan tràn ra...
Đại Ma Vương, thật giống như... Vẫn còn có một chút cơ hội!
Ánh mắt của Lưu Mặc Bạch rơi vào trên người của Bộ Phương.
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của Lưu Mặc Bạch, Bộ Phương mặt không cảm xúc nhìn sang.
Sau đó, hắn xòe hai tay ra và nhún vai.
- Ta có phải quá giỏi không?
- Bây giờ... Bắt đầu chấm điểm.
Cẩu gia bưng Thanh Hoa Từ Bàn lên, đầu lưỡi liếm hết cái mâm, ngẩng đầu chó lên, trên mặt dính đầy Túy trấp, nói.
Mạc Tu hít một hơi thật sâu.
Trân bầu trời, Trù Đấu Chi Thần tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ.
Khiến cho hắn không dám đánh giá trái với lương tâm.
Ông...
Một làn sóng dao động lan rộng.
Sau đó, dòng chữ to màu đỏ hiện lên ở trên đỉnh đầu của hắn.
Ánh mắt của Mạc Tu đang nhìn chằm chằm vào Lưu Mặc Bạch bỗng nhiên co rút một cái...
Tiên Trù ở dưới đang vây xem cũng xôn xao ngay lập tức!
Số điểm này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận