Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2624: Một muỗng trong tay, ta có cả thiên hạ (2)

Notice: Undefined offset: 217
Vèo…
Nữ hộ pháp kêu gào thảm thiết.
Thân thể của nàng ta héo úa lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được…Cuối cùng hóa thành một bộ xương khô rồi vỡ tan tành trên tinh không!
Một vị Thần Vương đỉnh cao lại bị giết trên trong nháy mắt như vậy!
Đôi mắt của Tiên Linh Nữ Hoàng lập tức đỏ ửng lên, nàng ta biết… Hồn Thập Tam xuất hiện rồi!
- Khà khà khà…
Một trận tiếng cười lạnh lẽo dội lại.
Ngay sau đó.
Trong hư không.
Thân hình của Hồn Thập Tam bước ra một cách chậm rãi.
Giờ phút này, Hồn Thập Tam đã không còn ở trong bộ dạng của Thái Thản Thần Hoàng nữa, sau lưng hắn ta có mọc ra một đôi cánh màu bạc, trên cơ thể tràn đầy hoa văn màu đỏ tươi, hơi thở đáng sợ giống như muốn tạo nên những cơn gió lốc vậy.
Dường như có khí tức đáng sợ quấn quanh cơ thể hắn ta, tạo thành đao phong đang thổi quét.
Một vào vị Thần Vương tới gần, thậm chí còn không thể chống cự được mà bị khí tức bóp nghẹt rồi hóa thành vụn máu trong chớp mắt.
Khí thế của đại quân Hồn Ma đột nhiên tăng vọt.
Hồn Ma Cổ Thú quất cái đuôi qua, từng con Phượng Hoàng phát ra tiếng kêu gào thê lương rồi bị đánh nát.
- Tiên Linh Nữ Hoàng…
Ánh mắt của Hồn Thập Tam nhìn Tiên Linh Nữ Hoàng với vẻ đầy tham lam, bỗng nhiên, trong lòng hắn ta động một cái.
Con ngươi đỏ au đảo quanh mà nhìn về hành tinh mẹ của Tiên Linh Thần Triều.
Tựa như nhìn xuyên qua tinh thần, phóng thẳng tầm mắt về phía cung điện, vẻ tham lam chợt dâng trào.
A Mạc đang ngồi xếp bằng ở trong cung điện lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố ập tới.
Nàng ta đứng phắt dậy từ trên mặt đất, tựa như một thanh trường mâu thẳng đứng, muốn đối kháng với khí thế này.
Phụt phụt…
Nhưng mà, rất nhanh, nàng ta phun một búng máu tươi ra rồi hoảng sợ mà lui về phía sau mấy bước.
Không thể tin được… chỉ là một ánh mắt thôi mà lại có thể khiến cho nàng ta hộc máu!
Rốt cuộc đây là thứ kinh khủng gì vậy chứ!
- A Mạc! Nhanh chóng hộ tống Đế Nữ rời khỏi Tiên Linh Thần Triều… phía sau hoàng cung có Truyện Tống Trận, ngươi kích phát trận pháp rồi đưa Đế Nữ đến Triều Đô của Hạ Ấp Thần Triều… Nhớ lấy, ngàn vạn lần không được để cho Đế Nữ rơi vào trong tay Hồn Ma!
- Đế Nữ là hy vọng của cả nhân loại chúng ta… Hồn Ma làm loạn, Đế Nữ đã lĩnh ngộ được bốn đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường mới là hy vọng cuối cùng của nhân loại chúng ta!
- Mau! Hộ tống Đế Nữ rời đi!
Giọng nói đầy lo lắng của Tiên Linh Nữ Hoàng vang vọng bên tai A Mạc.
Ánh mắt A Mạc lập tức co rụt lại.
Vậy mà Nữ Hoàng lại bảo nàng ta lui lại… Thế cục đã gay go đến như vậy rồi sao?
Nhớ tới ánh mắt buông xuống từ trên chín tầng mây lúc trước.
Trong lòng A Mạc lập tức tràn đầy vẻ lo lắng.
Nàng ta không hề do dự mà quay đầu nhìn về phía sau tấm vải mành.
- Đế Nữ… chúng ta mau đi thôi!

Tiên Linh Nữ Hoàng thét dài.
Vương miện vỡ tan, chiến bào trên người bay phất phới, thực lực cấp Thần Hoàng bùng nổ hoàn toàn.
Nàng ta giống như một bóng dáng màu vàng khiến cho linh khí của cả tinh không đều sôi sùng sục lên.
Phía xa xa.
Hồn Thập Tam cười lạnh mà đưa mắt nhìn, trên cơ thể hắn ta có ánh sáng màu bạc dồi dào tỏa ra.
Hắn ta giơ tay lên, trên bàn tay có một quả cầu năng lượng hắc ám đen kịt đang hội tụ lại, ngay sau đó, hắn ta vung tay.
Cánh tay quật mạnh ra tựa như móng vuốt của một con mãnh thú.
Trong chớp mắt, quả cầu năng lượng hắc ám đen kịt kia lập tức xé rách hư không rồi bắn phụt về phía Tiên Linh Nữ Hoàng…

Grào!
Hồn Ma thủ miếu kia đang rít gào.
Bản thể Hồn Ma vặn vẹo thay đổi không ngừng, đôi mắt đỏ tươi dâng lên sự hưng phấn vô bờ.
Thiên địa biến sắc.
Dường như cả hư không cũng ngưng trệ lại.
Trong Triều Đô của Hạ Ấp Thần Triều, tất cả mọi người đều rét lạnh căm căm.
Ngoại trừ trên đỉnh của tòa nhà Lạc gia, Bộ Phương và Tiểu U đối đầu trực diện với đám Hồn Ma kia ra…
Tiểu U đưa ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương.
Nhìn hắn lấy chiếc nồi muỗng giắt bên hông kia xuống.
Chẳng lẽ Bộ Phương muốn dùng nồi muỗng để đối phó với Hồn Ma sao?
Phương thức chiến đấu của Bộ Phương… luôn vượt ra ngoài dự đoán của mọi người như vậy.
Hồn Ma đập xuống.
Bộ Phương thở ra một hơi.
Tước vũ bào trên người hắn bay phất phới.
Sau đó, một tay hắn cầm nồi muỗng rồi sải bước chân bước ra một bước, cơ thể hắn giống như đang giẫm trên một chiếc cầu thang vô hình vậy, bước từng bước một đi về phía hư không.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hắn đi về phía Hồn Ma kia.
Tiếng gầm gừ của Hồn Ma làm cho tim của tất cả mọi người đều đập nhanh.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Bộ Phương cầm nồi muỗng rồi rồi vung về phía Hồn Ma.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng nồi muỗng chiến đấu đó…
Cho dù ngươi có là đầu bếp, tốt xấu gì ngươi cũng sử dụng thái đao đi chứ…
Thái đao cũng có lực sát thương mà?
Không dùng thái đao thì ngươi dùng nồi đi, dùng một cái muỗng thì làm nên trò trống gì?
Làm trò hề à?
Tất cả mọi người đều có chút khó hiểu.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thôi.
Tên thủ miếu nhìn thấy Bộ Phương lại huy động một cái nồi muỗng ra để đấu với hắn ta, hắn lập tức phì cười đầy lạnh lùng.
Quả nhiên đúng như lời Hồn Thập Tam nói… tên đầu bếp thối này đã dùng hết bản lĩnh rồi.
Vậy mà lại định dùng nồi muỗng để đối phó với hắn ta.
Hồn Ma thủ miếu như hắn ta cũng chỉ cách Hồn Chủ có nửa bước thôi đấy…
Chẳng lẽ một chiếc nồi muỗng còn có thể gõ chết hắn ta được à?
- Tên đầu bếp thối… chết đi!
Hồn Ma rít gào, tiếng thét chấn kinh đến chín tầng mây.
Bên ngoài bầu trời.
Hạ Ấp Thần Hoàng ôm ngực, đôi mắt hắn ta co rút lại.
Rất nhiều cường giả cũng ngước lên nhìn.
Bây giờ, bọn họ muốn đi ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.
Bộ Phương ước lượng chiếc nồi muỗng trong tay một chút…
Đây là lần đầu tiên hắn dùng nồi muỗng, hy vọng nó đừng khiến cho hắn thất vọng.
Dù sao thì… Đây cũng là Trù Thần Sáo Trang hoàn chỉnh!
Ầm!
Quất một muỗng ra.
Phong cách cổ xưa thất thường, không có chỗ nào kỳ lạ cả.
Dưới uy thế ngập trời của Hồn Ma, dường như chiếc nồi muỗng này có thể vỡ tung bất kỳ lúc nào.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Nồi muỗng va chạm với Hồn Ma.
Một muỗng kia nhẹ nhàng gõ lên trên đầu của bản thể Hồn Ma kia…
Không có sự va chạm kinh thiên động địa, cũng không có gió lốc khủng bố…
Chỉ có…
Bọt biển mà thôi…
“Phụt” một tiếng.
Trong nháy mắt khi tên thủ miếu kia tiếp xúc với chiếc nồi muống thì hắn ta đã cảm nhận được một trận ngẩn ngơ ở trước mắt.
Giống như có một con mãnh thú khổng lồ đỉnh thiên lập địa đang mở to cái miệng về phía hắn ta, trong nháy mắt kia, hắn ta cho rằng ngày tận thế đã đến rồi, trong nháy mắt đó, hắn ta nghĩ rằng bản thân đang đối mặt với một Hồn Chủ.
Bộc phát ùng ục tựa như bọt biển vậy.
Bản thể Hồn Ma thủ miếu hùng hổ hung hăng mang theo cả sát ý vô cùng sắc bén kia bị một nồi muỗng đập tan.
Chỉ còn lại một luồng ánh sáng trong hình dạng một viên hạt châu màu đen, sau đó bị nồi muỗng hấp thu vào bên trong.
Bộ Phương bay lơ lửng trong hư không, tước vũ bào bay phất phới.
Bộ Phương mang vẻ mặt kỳ quái mà nhìn chiếc nồi muỗng cầm trong tay mình.
Bởi vì, ngay khi gõ tan con Hồn Ma kia.
Dường như Bộ Phương còn nghe thấy một tiếng nấc cục…
Kỳ Lân đại lão cắn nuốt Hồn Ma kia rồi đấy à?
Không hổ là đại lão… Quả nhiên cường hãn!
Ngón tay của Bộ Phương run lên, nồi muỗng xoay tròn…
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên, hắn đưa mắt nhìn về phương xa.
Một muỗng nơi tay, ta có… cả thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận