Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2284: Ngươi thế này sẽ không kiếm được chó cái đâu! (2)

Notice: Undefined offset: 191
Đồ ăn đêm nay là… Tôm Huyết Long cay.

Mùi thơm của sườn xào chua ngọt vô cùng đậm đà, chậm rãi quanh quẩn, giống như hóa thành thực chất mà đảo quanh trong không khí.
Sau đó tán loạn đi.
Đế Thính hấp háy cái mũi mà ngửi một hơi thật sâu.
Ngay lập tức, mùi thơm kia chui vào trong mũi hắn ta, làm cho Đế Thính mê luyến thật sâu.
- Thơm quá nha!
Đế Thính cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng mà, ngay lúc hắn ta đang mở cờ trong bụng thì một ánh mắt sắc bén bắn phụt đến từ bên cạnh.
Ánh mắt kia giống như một mũi tên bén nhọn đâm xuyên vào lòng Đế Thính trong nháy mắt.
- Ngươi… Ngươi làm gì đó?
Lông tơ cả người Đế Thính cũng dựng lên, hắn ta vô cùng cảnh giác.
- Đây là sườn xào chua ngọt của ta!
Đế Thính vội vàng giơ đôi chân ngắn ra khẩy bát đến bên cạnh mình một cái rồi nói.
Cẩu gia cười lạnh, dường như thịt béo cả người cũng run lên bần bật.
Đế Thính thấy vậy thì cứ luôn có một cổ dự cảm không lành.
Loại cảm giác này, vô cùng không tốt.
- Sườn xào chua ngọt của ngươi?
Giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính của Cẩu gia vang vọng lên.
Nhưng giọng nói này cũng làm cho cả người Đế Thính run rẩy.
- Đó là sườn xào chua ngọt của Cẩu gia ta, tất cả đều là của Cẩu gia hết!
Cẩu gia nhếch môi để lộ ra răng nanh trắng nõn rồi nói.
Vô lại!
Đế Thính lập tức khóc không ra nước mắt, hắn ta biết ngay con chó ghẻ này tuyệt đối sẽ không bỏ qua sườn xào chua ngọt của hắn ta mà!
Tư vị thơm nức mũi của sườn xào chua ngọt… món ăn mà đã nếm qua một lần sẽ khiến cho hắn mất hồn, suốt đời khó quên…
Lại sắp rời xa hắn ta rồi.
- Ngươi là thần nô của ta, sườn xào chua ngọt của ngươi cũng chính là của ta, sườn xào chua ngọt của ta vẫn là của ta… hiểu chứ?
Cẩu gia cuốn đầu lưỡi quấn lên một khối sườn xào chua ngọt thơm nức vào trong miệng, nhai nuốt chóp chép rồi nói với Đế Thính.
Đế Thính bi phẫn muốn chết, nhìn sườn xào chua ngọt trong bát mình ít đi từng khối một, tim hắn ta như bị đao cắt.
- Con chó ghẻ nhà ngươi… Ngươi vô lại như vậy… sẽ không tìm được chó cái đâu!
Cả người Đế Thính cũng run rẩy cả lên, bộ lông cũng lắc lư.
- Ha ha…
Nhưng mà, Cẩu gia vốn cũng không để tâm đến lời nguyền rủa ác độc như vậy.
- Cuộc đời này có sườn xào chua ngọt là đủ rồi, cần chó cái làm gì?
Cẩu gia nói.
Lời nói không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói ra được, Đế Thính hắn ta còn có thể nói gì nữa chứ?
Hắn ta cũng rất tuyệt vọng.
Cuối cùng.
Bên trong Thanh Hoa Từ Bàn chỉ còn lại có một khối sườn xào chua ngọt dính nước sốt nho nhỏ.
Đế Thính khóc không ra nước mắt, làm gì có ai ức hiếp chó như vậy chứ!

Đêm tối buông xuống.
Bộ Phương đi ra khỏi tửu lâu.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa tửu lâu lại rồi hắt xì một tiếng.
Tiểu U nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Bộ Phương, tay ôm Tiểu Hồ mà chớp ánh mắt nhìn hắn.
Hiển nhiên Bộ Phương cũng ngờ được Tiểu U lại đi theo tới đây.
Nhìn nàng, chống lại đôi mắt của nàng, hắn lập tức nhếch khóe miệng rồi nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu U một cái.
Sau đó hắn trực tiếp xé rách hư không, giẫm chân một cái rồi tiến vào bên trong.
Tiểu U cũng nhắm mắt theo đuôi chạy theo.
Bộ Phương của hiện giờ…
Có trình độ Cửu Chuyển Đại Thánh, xé rách hư không hay gì đó đều rất đơn giản đối với hắn.
Hư không vỡ vụn.
Bộ Phương và Tiểu U đi ra từ bên trong.
Chân dẫm lên mặt đất kiên cố.
- Hả? Minh Ngục?
Dường như Tiểu U có hơi nghi hoặc, nàng không khỏi hô nhẹ một tiếng.
- Đúng vậy… đây là Minh Ngục.
Sắc mặt Bộ Phương vô cùng ngưng trọng.
- Minh Ngục… tộc địa của Minh Trù Nhất Mạch, ta muốn biết… lý do tại sao Minh Trù Nhất Mạch bị diệt tộc.
Bộ Phương nói.
Nói xong, hắn bèn dẫn đầu đi về phía trước.
Tiểu U ngẩn ra.
Nàng cũng vội vàng đuổi theo sau.
Chuyện Minh Trù Nhất Mạch bị diệt tộc rất thường xuyên có người thảo luận trong tửu lâu, thế cho nên tất nhiên nàng cũng biết.
Nhưng nàng lại thật không ngờ đến Bộ Phương lại cảm thấy hứng thú với loại chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì tộc bị diệt là đầu bếp sao?
Vút vút vút…
Oan hồn gào thét thảm thiết, hồn phách màu trắng thổi quét trên bầu trời.
Hơi thở âm lãnh đang không ngừng tràn ngập ra.
Bộ Phương bước đi trong tộc địa của Minh Trù Nhất Mạch, liên tục có tàn hồn màu trắng với khuôn mặt uốn éo phóng vút về phía hắn, rồi lại nhanh chóng bay ra xa.
Bộ Phương rất bình tĩnh, hắn vắt chéo tay ra sau rồi chậm rãi bước đi.
Với tu vi Đại Thánh hiện giờ của hắn, tất nhiên hắn sẽ không thèm để mấy con ma quỷ nhỏ nhoi này vào trong mắt.
Hả?
Bỗng nhiên.
Bước chân của Bộ Phương ngừng lại, ánh mắt hắn ngưng trọng mà nhìn về phía xa xa.
Nơi đó…
Thi thể chồng chất đầy đất, lò lửa chất đống đang đốt cháy không ngừng.
Bên trong những ngọn lửa này có Minh Hỏa, có Tiên Hỏa, cũng có một vài ngọn lửa cấp thấp, nhưng không thể nghi ngờ, đó đều đang thiêu đốt hừng hực.
Tựa như là có oan khuất bất diệt đang cần được đốt cháy vậy.
Thi thể khắp nơi đầy trên đất, đầu và cơ thể tách rời, trên mặt thi thể cũng che kín bởi sự hoảng sợ.
Ngoại trừ đống thi thể đầy đất này ra thì vẫn còn có bàn ăn hỗn loạn khắp nơi… thực vật trên bàn ăn trải dài đầy đất.
Đám thực vật này bị một sức mạnh nào đó ăn mòn hết lần này đến lần khác nên đã mất đi linh tính, trở nên chua loét từ lâu.
Đây là một chuyện không thể tin được đối với các cường giả của Minh Trù Nhất Mạch.
Minh Trù hoặc là Tiên Trù, trên cơ bản món ăn có thể không thiêu cả vạn năm.
Không thể nào lại bị hư thối trong khoảng thời gian ngắn thế này được.
Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó gây ra những điều này.
Tiểu U cau mày, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí làm cho lồng ngực người ta có hơi khó chịu.
- Bộ Phương… Chúng ta đi thôi, đây đã là chỗ chết rồi.
Tiểu U mở miệng nói.
Tiểu Hồ trong lòng nàng cũng dùng móng vuốt che lại cái mũi của mình mà gật đầu liên tục.
Bộ Phương nhìn một vòng mà cũng không nhìn ra được nguyên nhân gì, hắn khẽ thở dài một hơi.
Gật gật đầu rồi xoay người định rời đi.
Nhưng mà.
Trong nháy mắt khi hắn xoay người, đôi mắt đột nhiên co rút lại.
Hắn xoay người, đối diện với Tiểu U.
Mà phía sau Tiểu U…
Lại có một dáng người cao lớn tránh thoát được sự tra xét của thần niệm… im lặng mà đứng đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận