Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 898: Quyết định của Sở Trường Sinh. (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà Bộ Phương cũng đang cảm thấy đau đầu về việc giải quyết vấn đề ăn ở của Tiểu Nha.
Cuối cùng, hắn gõ cửa phòng Dương Mỹ Cát để Tiểu Nha ngủ cùng nàng, mặc dù Dương Mỹ Cát có chút điên cuồng, nhưng phòng nàng ấy rất nhẹ nhàng và tinh tế, không khí tràn ngập một loại hương thơm của hoa cỏ.
Dương Mỹ Cát đương nhiên đồng ý, bởi vì điều này không có gì khó khăn.
Bộ Phương thở ra một hơi thư thái, cuối cùng cũng có thể trở về phòng ngủ.
Sắp xếp xong xuôi cho Tiểu Nha.
Bộ Phương trở về phòng mình, đóng cửa lại, đi tắm xong mặc quần áo vào, tựa đầu bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm có lấp lánh ánh sao.
Một đêm bình an.
. . . . . .
Tại Thao Thiết Cốc.
Một chiếc thuyền chiến không kiêng nể ai cả đang tiến đến, phía trên 1 lá cờ đang tung bay.
Đó là thuyền chiến của Thiên Tuyền Thánh Địa.
Lão giả chắp tay phía sau đứng trước thuyền chiến, mái tóc tung bay trong gió, dáng vẻ hắn có hơi kỳ lạ, nước da nâu vàng, trên khuôn mặt thấp thoáng những đường nét mờ ảo.
Bởi vì Thao Thiết Cốc bị Thao Thiết tập kích, Thiết Tiên Yến bị hoãn lại 3 ngày, hiện tại Thiết Tiên Yến còn chưa bắt đầu.
Thao Thiết gây rối khiến cho yến tiệc lần này mới được nửa chừng thì dừng lại, tất cả mọi người đều rời đi.
Sau khi tuyên bố khôi phục lại Thiết Tiên Yến, nhiều người vẫn tỏ ra vô cùng hào hứng.
Xét cho cùng, Thiết Tiên Yến là bữa tiệc lớn nhất ở Thao Thiết Cốc.
Lại có rất nhiều trưởng lão tham gia vào yến tiệc.
Quảng trường Thao Lâu đang được tu sửa.
Một chiếc thuyền chiến ngang nhiên đi vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán chiếc thuyền đó.
Bỗng nhiên chiến thuyền kia dừng lại, bên dưới là thành Thiết Tiên nguy nga hùng vĩ.
Vút.
Trong tích tắc, một bóng người nhanh như chớp phi ra từ trong thành, lơ lửng trong hư không.
- Người của Thiên Tuyền Thánh Địa sao?
Lục trưởng lão nhìn chiến thuyền của Thiên Tuyền Thánh Địa, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Nhóm người đến từ thánh địa này càng ngày càng vô pháp vô thiên ...
Lão giả đứng trên đầu thuyền dường như đã nhìn thấy Lục trưởng lão, khóe miệng cong lên, nở nụ cười ôn hòa.
Hắn duỗi tay, đưa ra một ngón tay cái đưa đưa hướng xuống dưới.
Đột nhiên, một hơi thở khủng khiếp bao trùm cả Thao Thiết Cốc.
Sắc mặt Lục trưởng lão đại biến, linh khí trên người hắn kích động, muốn đỡ đòn, nhưng lại bị ngón tay này oanh kích bay ra ngoài.
- Để Sở Trường Sinh ra ngoài gặp ta...
- Thiên Tuyền Thánh Tử đã chết tại Thao Thiết Cốc, cốc chủ không ở. Với tư cách là Đại trưởng lão Thao Thiết Cốc, tất nhiên phải cho Thiên Tuyền Thánh Địa chúng ta lời giải thích. Và tốt hơn hết hãy cầu nguyện rằng lời nói này có thể đả động ta, bằng không thì… Hôm nay, ta nhất định sẽ san bằng Thao Thiết Cốc.
Lão giả lớn tiếng uy hiếp.
Chậm rãi, bóng dáng của Sở Trường Sinh từ trong thành Thiết Tiên xuất hiện, không biết từ lúc nào ông ta đã đứng trên mũi tàu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn lão giả thánh địa.
Ánh mắt của Sở Trường Sinh khiến cho trái tim của lão giả khẽ run lên.
Sở Trường Sinh mặc một chiếc áo choàng rộng rãi, lộ ra dáng người ngông cuồng mạnh mẽ.
- Ngươi muốn nói lý? Thiên Tuyền Thánh Địa muốn nói lý? Thánh tử các ngươi xúc phạm ta trước, ta chưa giết chết hắn tại chỗ. Cũng coi như nhân từ hết mực rồi.
Sở Trường Sinh nói.
Đôi mắt của lão giả đột nhiên nheo lại, nhìn về phía Sở Trường Sinh, khóe miệng giật giật.
- Không hổ là Sở Trường Sinh, quả không hổ là Sở Trường Sinh. Quả nhiên dũng khí lớn, nghe nói ngươi còn ra tay áp Thiên Tuyền Thánh Tử tại chỗ không thể động đậy. . . Ngươi hoàn toàn không để cho Thiên Tuyền Thánh Địa chúng ta chút mặt mũi nào cả.
Lão giả nói xong, một cỗ khí tức áp lực từ trong cơ thể hắn chậm rãi lan tràn ra, rất là đáng sợ.
Đây là một vị cường giả, lai lịch bất phàm.
Xa xa, mấy vị trưởng lão thánh địa đang xem kịch vui. Bọn họ vốn không phải chung một thánh địa. Nhìn thấy Thiên Tuyền Thánh Địa trở thành con chim đầu đàn, bọn họ tự nhiên rất phấn khích.
- Sắp đánh nhau, mau đánh đi...
Thân thể Sở Trường Sinh đột nhiên kích động, cơ bắp cuồn cuộn như rồng, quần áo bị căng rách, cả người trở nên mạnh mẽ thêm vài phần.
Không nói nhiều lời, Sở Trường Sinh bước lên một bước, một cái chén vàng vù vù bay ra, hắn nắm lấy trong tay, mạnh bạo ném ra ngoài. Chén vàng gào thét một tiếng, phảng phất là hóa thành vầng sáng màu vàng, ập về phía cường giả Thiên Tuyền Thánh Địa.
Bỗng một tiếng hổ gầm truyền đến.
Sau lưng lão giả bên trên chiến thuyền Thiên Tuyền Thánh Địa hiện ra con hổ lớn lộng lẫy.
Hai mắt nở rộ ánh sáng, ngưng kết sáu đạo hồn, cũng có những vì sao sáng chiếu rọi.
Ngay lập tức lao ra chiến đấu với Sở Trường Sinh.
. . .
Trước thành Thiết Tiên, Thao Thiết Cốc.
Hiện ra một hố lớn có đường kính hơn chục mét, đá vụn lởm chởm. Vẫn còn máu loang lổ ở giữa hố.
Toàn thân Sở Trường Sinh tỏa ra hơi nóng, đường nét trên người cũng từ từ biến mất, ông ta nhìn thuyền chiến của Thiên Tuyền Thánh Địa đã đi xa trên bầu trời, hé miệng, thở ra khói trắng.
- Mẹ kiếp ... không kéo dài được nữa, nhất định phải đem nha đầu kia về, còn cần kế thừa ... Nếu không, Thao Thiết Cốc thật sự sẽ bị đám người chết tiệt này từ từ xơi tái mất.
Sở Trường Sinh tức giận giảm xuống, trên ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ thủng lớn đầy máu.
Máu tươi chậm rãi nhỏ giọt, nhưng Sở Trường Sinh vẫn nhìn chằm chằm thuyền chiến phía xa xa, rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận