Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 894: Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bất lực (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu Nha kêu lên:
- Thơm quá!
Nam Cung Vô Khuyết hít hít mũi, nói:
- Cơm chiên trứng của lão Bộ ấy mà… chính là thương hiệu rồi!
Nhưng mà lúc này Tiểu Nha không hề để ý đến Nam Cung Vô Khuyết, đại ca ca này… toàn nói mấy lời tầm phào.
"Chẹp" một tiếng, cơm chiên trứng nóng hôi hổi lập tức vào miệng.
Nóng đến mức làm cho Tiểu Nha không thể không hít thở.
Mất đi linh hồn Thao Thiết, Tiểu Nha dường như cũng mất đi cái loại năng lực ăn hàng không biết sợ hãi này, thế nhưng sức ăn của con bé vẫn lớn như cũ.
Cơm chiên trứng vừa vào miệng, chất lỏng sền sệt ban đầu của trứng thay đổi bắt đầu cứng lại, bọc lấy hạt cơm, tràn đầy co dãn, lan tỏa trong khoang miệng của Tiểu Nha, mang lại một loại cảm thụ độc đáo.
Nam Cung Vô Khuyết vẫn như cũ ở bên cạnh lải nhải:
- Ăn ngon đúng không… là mỹ vị đúng không, ca nói cho muội biết, món ăn ngon nhất của lão Bộ chính là món lúc nãy muội ăn... Phật Nhảy Tường!
- Muội ăn nhanh quá, có thể không nếm ra vị của Phật Nhảy Tường, để ca nói cho muội biết… hương vị kia, chỉ có một chữ, khoái.
Tiểu Nha liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết một chút, sau đó nhanh chóng nhét từng muỗng cơm chiên trứng vào đầy trong miệng, nhét đầy một miệng toàn là cơm chiên trứng, khóe miệng lại còn dính một hạt cơm.
- Ấy… Muội ăn xong rồi à?
Nam Cung Vô Khuyết còn chuẩn bị khoe khoang vài câu, quay đầu lại thì đã nhìn thấy Tiểu Nha đang bưng bát lên liếm ở đằng kia, tốc độ này... thật sự có chút đáng sợ.
Sau khi Tiểu Nha đặt bát xuống, còn vô thức ợ một cái.
Từ khi linh hồn Thao Thiết rời khỏi thể xác, mặc dù sức ăn của con bé vẫn lớn như trước nhưng vẫn có giới hạn, vẫn sẽ cảm thấy no.
Dương Mỹ Cát bưng một món ăn đi tới, vẻ mặt có chút xấu hổ thẹn thùng, sau khi nàng đặt món ăn lên bàn, lại thẹn thùng liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, vung tay nhỏ nhanh chóng chạy đi.
Sau khi Nam Cung Vô Khuyết nói lời cảm ơn với Dương Mỹ Cát, chuẩn bị tiến lên.
Tuy nhiên, đôi mắt to ngấn nước của tiểu nha đầu bên cạnh lại đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho hắn vô thức mím môi.
Nam Cung Vô Khuyết đẩy đĩa Túy Bài Cốt (*) về phía tiểu nha đầu, đang định nói gì đó:
- Lại đây... Cùng nhau ăn đi, nhớ rõ chừa cho ca...
Hai mắt Tiểu Nha sáng lên, sau khi vui vẻ cảm ơn hắn một tiếng, con bé nâng đĩa lên, tiếp theo há to miệng, Túy Bài Cốt bên trong tiến hết vào bụng.
Nam Cung Vô Khuyết nghiêng đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
Tại sao vậy?
Tại sao khi ăn cơm chiên trứng lại không có điên cuồng như vậy, tại sao khi đoạt thức ăn... lại hành động như thế?
Thì ra muội là tiểu nha đầu như vậy...
Nam Cung Vô Khuyết hít một hơi thật sâu, phồng mũi lên với Tiểu Nha, mấy món tiếp theo, để xem ai ăn nhanh hơn!
Thân hình ma nữ An Sinh lắc lư đi đến, ánh mắt của rất nhiều người trong quán ăn đều bị vóc dáng của nàng ta thu hút.
Sau khi An Sinh đặt món thịt kho tàu trước mặt Tiểu Nha, nàng ta mỉm cười hì hì xoa đầu Tiểu Nha, sau đó quay người rời đi.
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết đột nhiên trở nên sắc bén, cầm đũa lên, nhanh như chớp lao về phía chiếc đĩa sứ.
Giành giật từng giây chỉ vì ăn.
Nhưng mà, hắn thất bại.
Tiểu nha đầu lại cầm cái đĩa sứ lên, miệng há to, đến cả nước thịt kho tàu này cũng “ực” một tiếng, một ngụm nuốt xuống hết toàn bộ thịt kho tàu.
Hai mắt Nam Cung Vô Khuyết đờ đẫn, miệng há to, lỗ mũi xì khói.
Hắn cảm giác được một loại vô lực, hắn giống như bị sự bất lực vây quanh.
Con bé này… đã nói làm thiên sứ của nhau cơ mà!
Tiểu Nha vui mừng ra mặt nói:
- Ăn thật là ngon! Còn ngon hơn đồ ăn của nhiều đại trù trên bảng Thiết Bia Trù.
Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bản thân muốn khóc, muội ăn ngon nhưng cũng phải chừa cho ca ăn một ngụm với chứ...
Các món ăn tiếp theo đều được dọn ra, có điều với sự nỗ lực không ngừng của Nam Cung Vô Khuyết, cuối cùng hắn cũng cắn được vài miếng.
Tất nhiên, so với tốc độ ăn của Tiểu Nha, tốc độ ăn của hắn gần như không thể bì kịp.
Nhưng mà... ít ra hắn cũng ăn được vài miếng.
Chỉ với chút này đã làm Nam Cung Vô Khuyết xúc động thật lâu.
Bữa cơm này đã ăn được một hồi.
Nam Cung Vô Khuyết cuối cùng cũng rời đi với khuôn mặt đẫm nước mắt, tiểu nha đầu này tuyệt đối là đồ tham ăn, không cần xác định lại.
Sau khi Nam Cung Vô Khuyết ra khỏi quán ăn, trong lòng hung ác suy nghĩ:
- Hy vọng con bé này ăn cho lão Bộ sạt nghiệp luôn!
Bộ Phương nhìn bóng lưng Nam Cung Vô Khuyết rời đi, bước từ trong phòng bếp ra, hắn liếc nhìn thoáng qua tiểu nha đầu đang dựa vào ghế vui vẻ thở phì phò, khóe miệng lập tức giật giật.
Bộ Phương vươn cánh tay buộc chặt băng vải màu đen xoa đầu của Tiểu Nha. Tiểu Nha đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức khiến con bé cảm thấy rất thoải mái ùa đến:
- Ăn no chưa?
Con bé nheo mắt, nghe lời như là một chú mèo con. Tiểu Nha nói:
- Ăn no rồi, đại ca ca lúc nãy thật là người tốt, sẵn sàng chia sẻ đồ ăn với Tiểu Nha.
Bộ Phương nói:
- Ồ? Được rồi, ăn no là được.
Bộ Phương nói xong, xoay người trở lại phòng bếp, tiếp tục công việc kinh doanh.
Tiểu nha đầu rất vui vẻ, bầu không khí quán ăn nhiệt liệt như thế này, khiến cho con bé nhanh chóng hòa nhập vào trong đó.
Nàng phụ giúp phục vụ thức ăn, làm vui vẻ vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ đều trở nên đỏ bừng.
Tiểu U nhìn thấy tiểu nha đầu siêng năng như vậy, còn kéo tiểu nha đầu lại, sau khi hướng dẫn tiểu nha đầu cách gọi đồ ăn cho thực khách, lập tức kéo một chiếc ghế, lui xuống nằm dưới gốc cây giác ngộ, nheo mắt đánh một giấc.
Tiểu U và Tiểu Nha xem như dùng thức ăn kết giao bạn bè, hai người lúc trước ở Thiết Tiên Yến ăn uống đặc biệt nhiều, đều cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Mặt trời dần ngả về tây, một ngày buôn bán cuối cùng cũng kết thúc.
Dương Mỹ Cát và ma nữ An Sinh đều mệt mỏi kéo ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mà Bộ Phương lại là mặt không cảm xúc ở trong nhà bếp, hắn chuẩn bị bắt đầu làm mấy món đồ ăn mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận