Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 994: Sự tức giận của Minh Vương (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hào quang chiếu rọi xuống khuôn mặt anh tuấn, chính là chói mắt như vậy.
Tất cả mọi người kinh ngạc đế ngẩn ngơ, hoặc là nói nhìn đến ngốc...
Chẳng ai nghĩ tới, nam tử kia thế mà đột nhiên ra tay cứu Đại Trưởng lão... Chẳng lẽ cái người đã đuổi đầu bếp đặc biệt Yến Vũ của bọn họ đi lại là vị cứu tinh hay sao?
Cõ người ở trong lòng bỗng hiện ra vẻ mong ước...
Trên mặt của Tử Vân Thánh Nữ đều hiện ra vẻ mê say, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Minh Vương, cùng với ra tay tàn khốc trong nháy mắt, trên mặt đều hiện lên một mặt hồng hào.
-Ha ca ca... Thật giỏi!
Minh Vương thở hắt ra một hơi, đôi mắt đen trừng lên, nâng võ bào trên thân lên, vung tóc.
-Các ngươi nhớ kỹ cho ta, đợi bản vương thưởng thức món ăn này xong... Nếu không, ta sẽ bóp chết các ngươi giống như bóp nát cái đồ chơi ban nãy!
Minh Vương nhếch miệng nói.
-Làm càn!
Sắc mặt lão Lăng trở nên lạnh lùng, quát thật to!
Ông ta hít một hơi lạnh, ông ta thật không ngờ được, người ra tay lại là gia hỏa này, mà cũng chính tên tiểu tử này còn lừa gạt Tử Ngọc Thánh Nữ chạy trốn!
Tại sao tên tiểu tử này còn có mặt mũi xuất hiện!
Hơn nữa lại có thể cản trở một mũi tên của Diệt Nhật Cung Trần Thương!
Đây chính là Diệt Nhật Cung của Diêu Quang Thánh Địa đấy! Một mũi tên bắn ra, uy năng vô cùng, cường giả Đại Năng đề sẽ cảm thấy nguy hiểm!
-Lão gia hỏa, ông nói lại lần nữa xem?
Minh Vương ngẩng đầu lên, đôi mắt có quầng thâm, lườm mắt nhìn lão Lăng một cái thật sâu.
Sắc mặt lão Lăng nhất thời ngẩn ra, muốn mở miệng nói lời gì đó, nhưng lại bị nghẹn ở trong cổ họng.
Còn Diệt Nhật Cung Trần Thương thì dùng đôi mắt lạnh lùng, hiểu thắng thể hiện ngay ra bên ngoài.
-Thế mà lại có thể cản được một kích Diệt Nhật Cung Trần Thương của ta... Ngươi đủ để tự phụ, nhưng mà, dám cản Trần Thương ta đây thì phải chết! Hôm nay cũng không ai có thể cứu được lão đầu tử này đâu… Thao Thiết Cốc chắc chắn diệt vong!
Điên cuồng!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, trong mắt của ai cũng hiện lên sự phẫn nộ vô cùng!
Vì lí do gì mà người này lại bắt Thao Thiết Cốc của bọn họ đi vào chỗ chết chứ?
Xì xì xì...
Ánh sáng lấp lóe hiện lên lần thứ hai, Diệt Nhật Cung Trần Thương lại một lần nữa đặt tay lên trường cung, uy áp khủng bố tỏa ra.
Trên đầu hắn ta hiện lên Thần Hồn cảnh giới bát bậc Hồn Thê, đỉnh Hồn Thê còn có một ngôi sao Diêu Quang đang chiếu rọi, phóng ra bức màn ánh sáng.
Ầm ầm!
Hư không hình như đang bắt đầu bị bóp méo, cây Quang Tiễn kia hình như hóa thành thực thể, trên thân của nó dày đặc những đường vân trải dài và bao trùm.
Tiếng vang của sấm sét, tiếng động của thú rống lên, tiếng của đất rung chuyển, đều điếc tai!
-Diêu Quang chú tiễn!
Diệt Nhật Cung Trần Thương bất ngờ phát ra một tiếng rít gào.
Ngón tay đang kéo cũng tên bỗng buông ra!
Tiếng của dây cung bị bắn ra vang lên, đột nhiên một mũi tên dài xoay tròn được phóng ra, khoảng không cũng bị bóp méo...
Một mũi tên này sáng chói vô cùng, vô số quang hoa chói mắt, như là hóa thành một cái lốc xoáy ngập trời.
Minh Vương ngẩng đầu lên, híp mắt, nhìn vào mũi tên trong hư không, nhẹ nhàng xì một tiếng...
-Thanh niên bây giờ... Thật nghịch ngợm.
Minh Vương nói.
Ngay sau đó!
Trên người hắn ta tỏa ra minh khí màu đen ngập trời...
Minh khí bao phủ, ở đằng sau lưng hắn ta hóa thành một cái bóng mờ mờ, hư ảnh kia sừng sững trên đỉnh trời, che lấp vạn vật.
Trong nháy mắt, mọi vật hình như đều trở nên lờ mờ xám xịt.
Hư ảnh kia cao cao tại thượng, tòa thân một màu đen làm cho người ta không thấy rõ bộ dáng, chỉ thấy được đôi mắt, giống như Ma Vương trong vực sâu thức tỉnh...
Giống như là chúa tể đáng sợ chi phối tất cả sinh vật đã sống lại.
Minh Vương liếc mắt một cái, trời long đất lở.
Tất cả mọi người cảm giác như trái tim đang cứng lại rồi...
Trong nháy mắt Quang Tiễn đã sụp đổ, tâm thần nháy mắt bị thất thủ.
Tử Vân che miệng, mặt mũi lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được.
Đôi mắt của Bộ Phương nháy một cái, vô cùng kinh ngạc...
Vẻ mặt của những người khác đều là bộ dáng dại ra.
Sở Trường Sinh đứng ở sau lưng của Minh Vương cảm giác như mình bị dọa rơi vào hầm băng, chỉnh là nhìn thấy hư ảnh kia liếc một cái, sau đó cảm nhận được một trận chói mắt!
Trong lòng hoảng sợ! Người này rốt cuộc là tồn tại cấp bậc nào?
Cái hư ảnh này đến nhanh mà đi cũng nhanh...
Mọi người giống như cảm giác hư ảnh kia chưa bao giờ xuất hiện qua, đã biến mất không thấy gì nữa.
Thế nhưng Quang Tiễn đã sớm tán đi, toàn thân Diệt Nhật Cung Trần Thương cũng đang phá run...
Trên bầu trời, một trận mây đen dày đặc kéo đến, giống như có áp lực của Lôi Long ở trong đó tỏa ra...
Nhưng mà hư ảnh đã biến mất, Lôi Long kia cũng biến mất không thấy gì nữa.
Oanh!
Mọi người ở đây đều cùng lúc cảm nhận được rung động.
Thao Lâu lại một lần nữa nổ tung.
Một cây Chiến Thần Côn thô to giống như bàn ủi được huy động từ bên ngoài mà đến, nhanh chóng đập bất ngờ vào trên người của lão Lăng và Diệt Nhật Cung Trần Thương khiến bọn họ không kịp chuẩn bị.
Hai người đang rung động bởi uy thế của Minh Vương, đều không để ý nên đã bị đập bay, nhưng điều này cũng để mọi người khôi phục lại chấn động trước đó.
Giương mắt nhìn lên.
Bóng người phóng ra hư ảnh đáng sợ kịa, đã sớm quay trở về trước ghế giám khảo, xoa xoa bàn tay, đôi mắt hiện lên vẻ chờ mong món ăn mà Bộ Phương đang bưng.
Bên ngoài Thao Lâu, đá vụn lăn xuống.
Một đạo quang ảnh màu vàng trong nháy mắt lao đến.
Cả khuôn mặt đều là kim loại, còn lại là bị một bóng người khổng lồ vô cùng dữ tợn bắt lấy.
Trong tay Tiểu Bạch cầm vài thanh vũ khí Thí Thần cưỡi trên lưng của Tiểu Bì, chậm rãi xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận