Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2483: Khiêu khích Bộ Phương (1)

Minh Vương Nhĩ Ha đã đánh bại Phương Vô Kỵ.
Với các yêu nghiệt của Tiên Linh Thần Triều, tin này là một sự đả kích.
Phương Vô Kỵ không phải người mạnh nhất trong bọn họ, nhưng mà… hắn lại là người nổi bật nhất.
Trong đoàn sứ giả của bọn họ lần này, thực lực của Phương Vô Kỵ chỉ có thể xếp thứ hai thôi. Còn người thứ nhất, thì là một vị hoàng tử đến từ Tiên Linh Thần Triều.
Vị hoàng tử đó thì không thích tham gia vào những cuộc chiến như thế này lắm.
Vậy nên Phương Vô Kỵ thất bại thì về cơ bản là bọn họ sẽ rất khó để lấy lại thế cân bằng.
Nhưng mà các cường giả của Tiên Linh Thần Triều không chịu lép vế. Bởi vì nói thật, người thắng tên Phương Vô Kỵ kia không dùng hết khả năng của hắn ta để đánh.
Phương Vô Kỵ sở dĩ thua là vì hắn ta chết vì... coi thường đối thủ!
Không sai, là chết vì coi thường đối thủ đấy!
Nếu nói về sức mạnh thì Phương Vô Kỵ hoàn toàn có thể chiến thắng tên kia. Thế nhưng vì lĩnh ngộ được Pháp Tắc Sinh Mệnh, khả năng khôi phục của tên kia mạnh quá nên Phương Vô Kỵ mới chết vì coi thường đối thủ.
Vậy nên các yêu nghiệt của Tiên Linh Thần Triều thấy hơi bức bối.
Phương Vô Kỵ đã bị hôn mê rồi, bọn họ phải cõng hắn ta lên.
Cục tức này sao mà nuốt vào trong được.
Lúc này, một nhân viên phục vụ trong tửu lâu còn dám nói một cách cực kỳ ngông cuồng, bảo họ cùng tấn công đi.
Hắn ta không thèm coi họ ra gì cả.
Đế Tử nhìn đám đông một cách bình tĩnh, vẻ mặt của hắn đầy vẻ bất cần.
Đừng thấy hành động của hắn trong tửu lâu của Bộ Phương đê tiện mà đánh giá vội. Đó là vì hắn biết sự kinh khủng của tửu lâu này.
Đừng nói đến Tiểu Bạch với sở trường là lột quần áo, đến cả con Hắc Cẩu đang nằm dưới cây Ngộ Đạo kia thôi hắn cũng chẳng dám động vào.
Nó chỉ cần đập cục xương của nó vào người hắn thôi thì cũng đủ để Đế Tử thấy mất niềm tin vào cuộc sống.
Nhưng mà hắn dù sao cũng là Đế Tử, là Đế Tử, một tên ngông cuồng vô cùng.
Thân là Đế Tử, hắn có sự tự tin và ngông nghênh của mình.
Tiên Linh Thần Triều? Là đám người đã đánh bại đám hậu bối của Hạ Ấp Thần Triều?
Đế Tử tay nắm Hoàng Cực Long Hồn Đao, đi ra một cách chậm rãi. Khí tức chết người hắn đang tăng lên liên tục. Cùng với những bước đi của hắn, khí tức đó muốn xông thẳng lên tận tầng mây, đáng sợ vô cùng.
Như có thang bắc lên trời vậy, Đế Tử bước ra từ trong tửu lâu, khí tức cứ thế theo các nấc thang, đi lên thẳng trời mây.
Hoàng Cực Long Hồn Đao đã mất đi Long Hồn. Nhưng mà nếu nói về chất lượng thì Hoàng Cực Long Hồn Đao vẫn được gọi là vũ khí đỉnh cao.
Tay nắm cây đao, khí tức đáng gần như đè bẹp mọi cường giả của Tiên Linh Thần Triều đang có mặt ở đó.
Có một vị Yêu Nghiệt Bán Thần của Tiên Linh Thần Triều híp mắt lại.
Đây là Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều...
Phương Vô Kỵ đã ngất rồi, vậy thì để hắn ta thử xem sao vậy.
“Đùng!”
Cường giả đó bước ra, tự dưng thân thể hắn ta như một con rồng vậy, xông đến trước mặt Đế Tử.
Cơ thể đó bay bổng, như tiên vậy.
Hắn ta đưa tay ra, định đánh thẳng vào giữa mặt của Đế Tử.
Đế Tử cầm Long Đao, mặt không biểu cảm.
Hắn hơi nghiêng đầu một chút, nhìn cường giả Tiên Linh Thần Triều đang xông đến kia, khóe miệng hắn nhếch lên...
Đế Tử đầy vẻ bất cần.
- Ngươi coi thường ta sao?
Đế Tử nói.
Tay hắn nắm lấy đao, Long Đao được hất ra, đao quang chém xuống.
Vị cường giả của Tiên Linh Thần Triều kia lập tức kêu lên đầy thảm thiết, Pháp Tắc Chi Lực còn chưa kịp bộc phát ra thì đã bị đánh, hắn ta ngã xuống, rất thê thảm.
- Đến cả Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường mà cũng chưa lĩnh ngộ được mà còn dám khiêu chiến với bổn Đế Tử, ai cho ngươi cái gan đó thế?
Đế Tử vác Long Đao, đứng từ nơi trên cao, nói một cách rất thản nhiên.
Vị cường giả đó bị chặt mất bàn tay, hắn ta gào thét đầy ai oán.
Bàn tay của hắn ta đã bị chặt mất, máu chảy không ngừng.
Dù sao hắn ta cũng là Bán Thần, cơ thể cũng có khả năng khôi phục.
Thế nhưng dáng vẻ của hắn ta lúc này thê thảm vô cùng.
- Chém bàn tay của ngươi là cho ngươi một bài học đấy.
Đế Tử nói, rất bình tĩnh.
Hắn bước từng bước một.
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều đều cảm nhận được sự đáng sợ, liên tục lùi ra sau.
Đế Tử Thần Triều, quả nhiên là có uy lực mạnh mẽ.
Phương Vô Kỵ rên nhẹ một tiếc, hắn đã tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại hắn đã gào lên, rất giận dữ.
Hắn bị một que cay đập cho ngất, nhục quá đi mất.
Sự nhục nhã này sao mà hắn chịu được chứ.
Khả năng chiến đấu của tên đó rõ ràng yếu hơn hắn rất nhiều.
“Đùng!’
Trường kiếm sau lưng hắn đã ra khỏi vỏ, thanh trường kiếm trong như nước xuất hiện tạo thành tiếng “đùng”.
Ở chỗ xa, khóe miệng của Đế Tử nhếch lên, thản nhiên nhìn Phương Vô Kỵ đang xông đến với tốc độ rất nhanh.
Lúc trước, tên này là tên hung dữ nhất.
Một tia kiếm quang giáng xuống từ trên trời, xông về phía Đế Tử.
Thế nhưng , kiếm khí ảnh hưởng đến cả bầu không khí kia lại bị phá vỡ một cách dễ dàng.
Đao khí của Đế Tử xuất hiện như một con rồng, dường như nó có uy lực có thể hủy diệt cả đất trời.
Một nhát đạo đó thôi cũng có thể hủy diệt tất cả.
Mặt Phương Vô Kỵ biến sắc. Hắn cầm kiếm, cơ thể lơ lửng giữa không trung, di chuyển một cách chậm rãi.
Đế Tử không phải Minh Vương Nhĩ Ha đâu. Cái tên đó là cảm ngộ được Pháp Tắc Sinh Mệnh nên khả năng khôi phục vượt trội. Thế nhưng nếu nói về khả năng chiến đấu thì Phương Vô Kỵ có thể đè bẹp hắn ta.
Còn Đế Tử đang đứng trước mặt hắn thì khiến Phương Vô Kỵ cảm nhận được áp lực.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được áp lực từ một người cùng vai vế đến từ Hạ Ấp Thần Triều.
- Đây mới là trận chiến mà ta muốn.
Phương Vô Kỵ hít thật sâu, ánh mắt đầy vẻ háo chiến.
“Đùng đùng!”
Ở nơi xa, có một chiến hạm bay đến từ trong hư không.
Có rất nhiều bóng người đi ra từ chiến hạm đó.
Các yêu nghiệt của Thái Thản Thần Triều đã xuất hiện.
Các cường giả của Thái Thản Thần Triều đều không mặc gì cả, trông họ rất to lớn, ai ai cũng bước ra một cách rất huênh hoang.
Người đi đầu là một thiếu niên gầy gò nhỏ bé.
Thân trên hắn không mặc gì, thân dưới thì dùng một tấm da hổ để bao quanh, đằng sau lưng hắn có đeo một chiếc rìu làm từ xương, hắn nhìn trận chiến trên đỉnh tòa nhà của Lạc Gia với ánh mắt rất trong sáng.
- Yêu nghiệt của Thái Thản Thần Triều đến rồi.
- Đó là Thái Phi, thành tích chiến đấu không hề kém Phương Vô Kỵ.
- Nghe nói cho đến ngày hôm nay vẫn chưa có ai có thể khiến Thái Phi sử dụng chiếc rìu của hắn.
Mọi người tự dưng bắt đầu xôn xao, thì thầm.
Mặt ai cũng đầy vẻ hưng phấn.
Sự xuất hiện của các cường giả Thái Thản Thần Tộc khiến trận chiến này có ý nghĩa hơi nhiều, cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
- Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều đó sao? Không biết liệu hắn có thể khiến ta sử dùng Thái Thản Thần Phủ không.
Thái Phi đang vác chiếc rìu làm bằng xương, mỉm cười.
Trận chiến giữa Phương Vô Kỵ và Đế Tử đã bắt đầu.
Phương Vô Kỵ chưa lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường nhưng hắn đã lĩnh ngọ được mười mấy Pháp Tắc, trong đó còn có một vài Pháp Tắc cao cấp.
Hơn nữa, tất cả chúng đều hỗ trợ cho Pháp Tắc Kiếm Đạo của hắn, khiến kiếm của Phương Vô Kỵ trở nên mạnh mẽ vô cùng.
Đương nhiên, thua Minh Vương Nhĩ Ha là nỗi nhục của hắn, hắn phải thắng trận này để rửa mối nhục đó.
“Đùng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận