Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 515: Khí phách U Minh nữ

Xoẹt!
Một tiếng tiếng xé vải giòn tan dễ nghe vang lên, quanh quẩn trong tiểu điếm.
Hắc bào của An Cổ bị Tiểu Bạch xé nát, hóa thành mảnh nhỏ bay đầy trời, còn thân hình của An Cổ vẫn ẩn núp dưới tấm áo choàng cũng từ từ hiển lộ.
Mọi người nhìn thân hình của An Cổ đều hít vào một hơi, tròng mắt chợt co rụt.
Các thực khách chung quanh sau khi thấy rõ, cũng không khỏi hét lên một tiếng kinh hãi...
Không ít người sau khi khiếp sợ, trong ánh mắt cũng toát ra vài phần hoảng sợ.
An Cổ dưới hắc bào, có một cái đầu ngắn, làn da trắng bệch không có chút máu, trong đôi mắt đỏ rực có chút hoảng hốt lẫn lộn, nhưng không thể phủ nhận, khuôn mặt rất đẹp, có một vẻ đẹp hào hùng.
Mọi người cũng không nghĩ tới, An Cổ lại là một phụ nữ!
Nhưng An Cổ là nữ nhân, cũng không phải nguyên nhân khiến bọn họ hoảng sợ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì thân thể của nữ nhân này...
Chỗ nào là thân thể con người!
Từ cổ trở xuống, ngoài hai tay trắng nõn, những chỗ khác đều là dùng kim khí cấu tạo, chính là một Khôi Lỗi kim khí!
Không có hình dáng yêu kiều của người phụ nữ, không có da thịt trắng mịn làm người ta say mê, chỉ có là một loại kinh hoàng đập vào mắt!
Mặc dù là nữ tử, nhưng không có loại xinh đẹp thuộc về nữ nhân…!
Tất cả mọi người đều sững sờ, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng làm người ta sởn tóc gáy như vậy.
Khôi Tông... Quả nhiên là tông môn biến thái!
- Không ngờ Giáp Quan An Cổ lại là một phụ nữ!
- Đây là nữ nhân sao? Biến thân thể của mình thành Khôi Lỗi... xấu xí!
- Thật là đáng sợ... Khôi Tông quả nhiên là tông môn biến thái, không chỉ tàn nhẫn đối với người khác, còn ác hơn với mình!
...
Các thực khách hít vào một hơi lãnh khí, ồn ào nghị luận, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng nhìn về phía thân thể An Cổ, trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.
Loại bộ dạng này... Chẳng lẽ chính là Nhân Khôi trong truyền thuyết?
Một loại thủ đoạn độc ác nhất trong Khôi Tông là biến thân thể người sống thành Khôi Lỗi, có uy năng cường hãn và sinh mạng kéo dài!
- Chết tiệt... Chết tiệt! Tất cả các ngươi đều phải chết! !
Tròng mắt An Cổ trợn to, trong mắt loé ra sát ý vô cùng.
Nàng hé miệng, phát ra thanh âm khàn khàn, nhưng nghe cẩn thận, mọi người vẫn nhận ra từ trong thanh âm khàn khàn có một giọng nữ bén nhọn.
Đây là thất thố của An Cổ, không cách nào khống chế thanh âm của mình!
Nàng thật sự tức giận đến cực hạn!
Mặc dù nàng là người của Khôi Tông, đối với tướng mạo của mình cũng không quá để ý, nhưng cho dù là thân thể Khôi Lỗi, bị bại lộ trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng điên cuồng!
Nhưng nàng vừa hô xong, tròng mắt màu xám trắng của Tiểu Bạch chợt lóe, bàn tay to như quạt hương bồ giơ lên, An Cổ chợt bắn ra, bay ra khỏi tiểu điếm.
Ùng ùng! !
Thi Khôi và An Cổ đều bị văng ra khỏi tiểu điếm, một vị cường giả như vậy, lại nhẹ nhàng bị ném ra ngoài, các thực khách cũng kinh hãi mấy phần.
Khôi Lỗi trong tiểu điếm này và nữ nhân đáng sợ... Thật sự có chút kinh khủng!
Tây Môn Hiên lưng đeo trọng kiếm, thấy hai đạo thân ảnh từ trong tiểu điếm văng ra, không khỏi sửng sốt.
Tròng mắt nam tử áo xanh lục thoáng sáng ngời.
- Đó là Thi Khôi của Khôi Tông... Còn người kia,... Chẳng lẽ là Giáp Quan An Cổ? Hắn lại là một phụ nữ? !
- Xem ra chúng ta có thể được xem một màn hí kịch rồi... Cường giả Khôi Tông không dễ chọc, xú danh của tông môn cũng không phải tùy tiện mà có.
Tiêu Hà nhếch miệng, cùng Tây Môn Hiên đứng đàng xa, lạnh nhạt nhìn An Cổ và Thi Khôi từ trên mặt đất bò dậy.
Khí tức đáng sợ bị đè nén từ trên người An Cổ bắt đầu khởi động.
Thân thể An Cổ hoàn toàn do kim khí tạo thành, các chân đế kim khí bao quanh một trái tim không ngừng nhảy lên, mỗi lần nhảy lên, đều sẽ có linh khí nồng đậm từ bên trong tràn ra.
- Các ngươi đều phải chết! !
An Cổ chật vật từ trên mặt đất bò dậy, trong đôi mắt sát ý màu đỏ tươi càng thêm nồng đậm, hé miệng, khàn giọng gầm thét, trái tim nhảy lên càng thêm kịch liệt, chân khí chảy ra phóng lên cao, hóa thành xiềng xích chập chờn.
Ùng ùng!
Thi Khôi thay đổi, phía trên lại có đường vân quang hoa sáng lên, khí tức đáng sợ không ngừng tràn ngập.
Bộ Phương chậm rãi bước ra, thân hình từ trong nhà hàng hiện ra.
Hắn thong dong mà bình tĩnh.
Mái tóc mất đi sợi dây buộc tóc xoã ra, mặt không chút thay đổi nhìn An Cổ tựa hồ sắp phát điên.
Theo tay giơ lên, quan tài đồng xanh bị Bộ Phương vứt ra ngoài, đập rơi trên mặt đất, phát ra một trận muộn hưởng, vung lên tro bụi đầy đất.
Tiểu Bạch lóe ra tròng mắt màu xám trắng, giống như một pho tượng quái vật lớn đứng phía sau Bộ Phương.
Lòng bàn chân trong suốt của Tiểu U lại trôi nổi trong hư không, khẽ điểm, thân hình phiêu đãng về phía trước.
Chiếc váy màu đen bồng bềnh, mái tóc đen dài tung bay... Khiến cho cả người Tiểu U nhìn qua giống như tiên giáng trần, tràn đầy khí tức tao nhã.
- Ta nói rồi đừng ở trong tiểu điếm gây chuyện, ngươi không nghe...
Bộ Phương nhìn thân thể cơ giới của An Cổ, chân mày nhất thời nhíu lại, lãnh đạm thốt ra một câu.
Nếu như An Cổ không ở trong tiểu điếm gây chuyện, Tiểu Bạch làm sao có thể xé rách y phục của nàng? Xé rách y phục của nữ nhân mặc dù có chút bất nhã, nhưng tất cả chuyện này cũng do nữ nhân này gieo gió gặt bão thôi.
- Ta sẽ giết ngươi!
An Cổ lạnh lùng khàn khàn nói.
Nàng giơ bàn tay trong suốt trắng nõn lên, trên bàn tay quang mang chớp động, sau đó vung lên, hướng về phía Bộ Phương.
Thi Khôi bên cạnh nàng gào lên, dậm chân trên mặt đất, mặt đất bị dẫm đến nứt nẻ, đường vân giăng đầy, mặc dù đang được trận pháp của Thiên Lam Thành chữa trị, không ngừng khôi phục, nhưng một cước có thể giẫm ra lực phá hoại như vậy, đủ nói rõ sự kinh khủng của Thi Khôi này.
Ầm! !
Kình phong đáng sợ gào thét mà đến, đè áp không khí cũng có mấy phần không chịu nổi.
Dù sao cũng là một Thi Khôi có thể dùng lực bức đứt ba đạo gông xiềng Chí Tôn!
Giờ phút này toàn diện phát ra uy thế, làm cho lòng người kinh hãi.
Trái tim của các thực khách cũng co rụt lại, không dám thở mạnh.
Nơi xa Tây Môn Hiên và Tiêu Hà hai mắt ngưng trọng, nghiêm nghị nhìn cảnh này!
Giáp Quan An Cổ ... Quả nhiên cường hãn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận