Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1123: Dọa chết Thánh Sư rồi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một tiếng cót két nhỏ giòn vang.
Giống như âm thanh từ xa xưa lâu đời vang lên, quanh quẩn trong không gian.
Rầm rầm.
Thứ rượu màu vàng đục từ trong ống tre nhỏ xuống đầy trên mặt đất.
Tay Mạc Lưu Cơ cầm lấy ống trúc, há miệng ra, vẻ mặt ngây dại, hắn ta ngơ ngác nhìn bóng dáng giống như tiên giáng trần đang bước chầm chậm ở phía xa xa,.
Quần lụa mỏng màu trắng bay phất phới, những sợi tóc đen nhánh rậm rạp rủ xuống đến thắt lưng, đong đưa theo thân hình, những sợi tóc kia tản ra, điểm năng lượng phiêu dật ở bốn phía.
Mạc Lưu Cơ chẹp miệng một cái, nhanh chóng cầm rượu ống trúc trong tay trút hết vào miệng, người nghiêng về một phía, một bên còn lại vẫn nhìn về vị trí của bóng dáng như tiên giáng trần kia.
Sau khi uống rượu xong mới liếm môi rồi đi đến vị trí của vị Thánh Nữ kia.
Mạc Lưu Cơ híp mắt, cười nói:
- Thánh Nữ điện hạ, ngài xuất quan rồi à?
Thấy khí tức đáng sợ trên người Thiên Cơ Thánh Nữ giống như muốn lôi kéo tinh tú lưu chuyển, trong lòng Mạc Lưu Cơ không khỏi rùng mình.
Loại cảm giác này, chẳng lẽ…Thánh Nữ đã dung hợp xong Tinh La Thiên Bàn?!
Y phục màu trắng tung bay, xung quanh thân thể dường như có một ít năng lượng giống như tiên khí lưu chuyển.
Đôi mắt Thiên Cơ Thánh Nữ thản nhiên liếc mắt nhìn Mạc Lưu Cơ một cái, nàng ta nhận ra Mạc Lưu Cơ, người này cũng khá nổi danh trong Thiên Cơ Thánh Địa, chủ yếu là bởi vì người này khét tiếng phóng túng, không chịu bị trói buộc.
Nhưng mà, người này sao lại xuất hiện ở trước phòng bế quan của nàng? Nàng và hắn ta hình như không có gì để gặp nhau mà?
Thánh Nữ thản nhiên nói:
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
Giọng nói kia như tiếng hót trong trẻo của chim oanh , quanh quẩn vương vấn trăm ngàn lần.
Giọng nói mềm yếu dịu dàng rơi vào bên tai Mạc Lưu Cơ, làm cho cả người Mạc Lưu Cơ đều run lên, ừng ực một tiếng.
- Việc đó… Mạc bà bà kêu ta ở chỗ này đợi ngài, chỉ cần ngài vừa xuất quan thì lập tức đưa ngài tới tâm Địa Ngục… À không, đi Thao Thiết Cốc.
Mạc Lưu Cơ nói xong, trừng mắt, thiếu chút nữa đã làm lộ hết, lập tức tự vả miệng mình rồi vòng vo sửa lại.
Trong lòng Thiên Cơ Thánh Nữ nghi ngờ, đi Thao Thiết Cốc? Vì sao phải đi Thao Thiết Cốc?
Không phải Mạc bà bà không cho nàng ta đi Thao Thiết Cốc sao? Sao đột nhiên lại thay đổi ?
Hai mắt Mạc Lưu Cơ sáng lên, đi đến tiếp cận, hỏi:
- Mạo muội hỏi một câu, Thánh Nữ điện hạ, có phải ngài đã thành công khống chế Tinh La Thiên Bàn rồi đúng không?
Thiên Cơ Thánh Nữ lắc đầu:
- Không có, Tinh La Thiên Bàn quá phức tạp, nào có dễ dàng khống chế được như vậy?
Tinh La Thiên Bàn…
Thiên Cơ Thánh Nữ nhẹ nhàng thở dài một hơi, bên trong đôi mắt có hào quang linh động như là có vô số tinh tú đang lưu chuyển.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời chói chang lơ lửng giữa không trung, tỏa ra tia sáng óng ánh, ánh nắng ấm áp từ bầu trời chiếu xuống, bao trùm lên khắp đất trời.
Cửa tửu lâu bị mở ra .
Khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Trường Sinh lập tức xuất hiện sau cánh cửa, những sợi tóc bạc của Sở Trường Sinh phấp phới, ông ta lắc lắc đầu rồi kéo một cái ghế, nằm xuống ở cửa.
Ánh nắng ấm áp chiếu sáng lên trên người ông ta khiến cho ông ta cảm nhận được một trận sảng khoái.
Thật ra, có đôi khi Sở Trường Sinh cảm thấy làm người phục vụ như vậy cũng rất tốt, ít nhất tâm trạng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều so với trước kia, cả người cũng không còn căng thẳng hay khẩn trương vì điều gì.
Bên trong phòng bếp, Bộ Phương chậm rãi tiêu sái đi ra, trong tay bưng món ăn nóng hổi còn tỏa khói thơm phức.
Bày đồ ăn ra trên bàn cơm, Cẩu gia và Tiểu U bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Về phần con Thất Thải Phệ Thiên Mãng Tiểu Hoa này, hiện giờ có thể nói là ngoại trừ buổi tối sẽ trở về chăm sóc giúp đỡ Tiểu Nha thì trên cơ bản thì thời gian còn lại đều ở trong tửu lâu.
Bên ngoài tửu lâu, dòng người đi lại dần tăng lên, rất nhanh đã có một vị thực khách bước vào trong tửu lâu.
Bộ Phương cũng bắt đầu một ngày buôn bán.
Sở Trường Sinh làm người phục vụ, cũng là lần đầu tiên trải nghiệm đến việc bưng thức ăn phục vụ.
Bất quá hiện giờ ông ta đã không phải là đại trưởng lão Thao Thiết Cốc Sở Trường Sinh nữa mà là phục vụ tửu lâu Sở Trường Sinh. Cũng không có gì đáng xấu hổ đâu, ít nhất ông ta cũng rất bình tĩnh khi bưng thức ăn lên..
Bên ngoài tửu lâu, một bóng người chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Ngọc Hằng Thánh Sư gay gắt vô cùng, hắn ta đi tới ngoài cửa tửu lâu, nhìn thấy tửu lâu nhỏ này không chút thu hút nào, nhịn không được mà thở ra một hơi thật dài.
Việc kinh doanh buôn bán của tửu lâu này thật sự không tệ, người đến người đi.
Thánh Sư chắp hai tay, bước vào bên trong tửu lâu, tìm vị trí đơn, im lặng ngồi xuống.
Thánh Sư quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt đột nhiên co rút lại, tửu lâu này quả nhiên có hàm ý khác biệt, khiến cho khí tức trên người mình cảm thấy có chút áp lực.
Hỏa thần trong đầu đang lay động.
Ánh mắt Thánh Sư xoay chuyển, dừng ở phía xa xa.
Chỉ trong nháy mắt, Thánh Sư cảm giác được lỗ chân lông trên người mình đều muốn nổ tung.
Bởi vì hắn ta thấy được một con chó, đúng vậy! Một con Hắc Cẩu mập!
Đêm qua, hắn ta bị một cây cẩu mao đánh vào mặt, cẩu mao kia hóa thành một chân chó, nhẹ nhàng vỗ thôi mà khiến cho hắn ta không hề có năng lực chống cự!
Đến bây giờ hắn ta vẫn có thể cảm nhận được đau đớn bỏng rát trên mặt.
Cảm giác bị đánh vào mặt này là điều mà lúc này hắn ta không thể quên được.
Càng khiến hắn ta thêm không quên được vẫn là cẩu trảo ẩn chứa khí thế đáng sợ kia.
Hiện tại… thế mà hắn ta lại thấy được một con chó trong tửu lâu này, một con Hắc Cẩu, trên thân con chó kia đầy cẩu mao , dọa cho lá gan nhỏ của Thánh Sư muốn nhảy phốc lên.
Cuối cùng thì cũng nhìn thấy chính chủ !
Chỉ là gặp được rồi mới càng thêm tuyệt vọng, hắn mẹ nó thế mà lại không nhìn thấu một con chó!
Sở Trường Sinh lướt tới, xuất hiện ở ngay bên cạnh Ngọc Hằng Thánh Sư, thản nhiên nói:
- Xin hỏi ngươi muốn dùng gì? Thực đơn ở phía sau ngươi.
Thánh Sư ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sở Trường Sinh một cái, dựa vào tu vi của Thánh Sư, liếc mắt một cái thì cũng nhìn thấu Sở Trường Sinh.
Nhất thời hít sâu một hơi, đôi mắt co rụt lại.
Đây thế mà lại tồn tại một vị Thần Hồn cảnh đỉnh phong, thần đài vững chắc, chỉ sợ đã là đạt tới trình độ Thần Hồn cảnh bán thần!
Sự tồn tại này… Vậy mà lại là một phục vụ trong tửu lâu?!
Phục vụ Thần Hồn cảnh bán thần, còn có một con chó cường đại đến khó biết…
Tâm tư định đến một tửu lâu tầm trung để thưởng thức một phen của Ngọc Hằng Thánh Sư lập tức biến mất, là do bị dọa sợ đấy.
Cẩu gia nằm sấp dưới tán cây Ngộ Đạo tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt dò xét không ngừng nên nhập nhèm mở mắt, chậm rãi nhìn về phía chỗ ngồi của Thánh Sư.
Ánh mắt lười biếng kia làm cho cả người Thánh Sư đều căng thẳng.
Xoạt một tiếng.
Ngọc Hằng Thánh Sư không nói hai lời, đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó xoay người rời đi khỏi tửu lâu.
Còn ăn cơm cái gì chứ, một cây cẩu mao xém chút nữa đập chết mình, Hắc Cẩu nhìn chằm chằm vào mình, đến chiếc đũa hắn ta cũng không thể cầm chắc được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận