Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2484: Khiêu khích Bộ Phương (2)

Notice: Undefined offset: 181
Cây kiếm phát huy sức mạnh.
Hàng ngàn tia kiếm khí phá vỡ cả hư không, tấn công Đế Tử.
Thế nhưng Đế Tử chẳng thèm trốn tránh sự tấn công của Phương Vô Kỵ.
Đế Tử động đậy một cái, hư không xung quanh hắn trở nên méo mó.
Kiếm khí của Phương Vô Kỵ đã đâm vào hư không méo mó đó, chúng đều bị di chuyển đến một nơi khác, làm nơi khác phát nổ.
- Pháp Tắc Không Gian.
Ở nơi xa, Thái Phi híp mắt lại nhìn.
Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều đã lĩnh ngộ được hai loại Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, điều này bọn họ đều biết. Bọn họ cũng muốn thử xem xem người lĩnh ngộ được hai loại Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường mạnh đến mức nào.
“Bùm bùm bùm.”
Hư không nổ ra, cơ thể của Phương Vô Kỵ bay bổng, hắn cầm kiếm, đầy vẻ háo chiến.
Cơ thể của hắn cứ như khôi lỗi vậy, biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện, cứ liên tục như vậy.
Mỗi một nhát kiếm của hắn đều chứa mười Pháp Tắc Chi Lực, uy lực đáng sợ vô cùng.
Sức mạnh của kiếm cũng rất lớn.
Vẻ mặt của Đế Tử rất thản nhiên.
- Chơi đủ chưa?
Đế Tử nhếch khóe miệng.
- Chơi đủ rồi thì kết thúc thôi.
Long Đao tự dưng tạo ra tiếng “đùng”.
Một giây sau đó, ánh sáng màu vàng kim xuất hiện.
“Đùng!”
Một nhát chém xuất hiện trên mặt đất rồi đi lên.
“Bùm bùm bùm!”
Những tia kiếm khí nổ ra trong không trung, mặt Phương Vô Kỵ biến sắc. Bởi vì hắn đã phát hiện ra nhát chém này của Đế Tử khiến kiếm khí của hắn gãy hết rồi.
Mạnh... mạnh quá!
Phương Vô Kỵ hất cây kiếm trên tay, hàng vạn nhát được chém ra cùng một lúc.
- Đánh bại ngươi, một nhát là đủ.
Đế Tử nói.
Pháp Tắc Không Gian và Pháp Tắc Hủy Diệt bao trọn lấy Long Đao.
“Bùm”
Đao ảnh xuất hiện khắp nơi, Phương Vô Kỵ đang đứng trong hư không bị đâm liên tục, như là các vì sao đâm vào nhau vậy.
Tiếng nổ đang sợ vang lên ầm ầm.
- Kết thúc rồi.
Ở nơi xa, Thái Phi nhẹ nhàng nói.
Đồng tử của các cường giả của Tiên Linh Thần Triều thu nhỏ lại.
Trong hư không, cơ thể của Phương Vô Kỵ bị bắn ngược lại, hắn nôn ra máu, mặt trắng bệch.
Kiếm trong tay hắn, đã... nứt ra rồi.
Hắn có thể dùng cây kiếm trong tay để uy hiếp thế tử Lạc Gia, nhưng gặp Đế Tử thì suýt chút nữa lại bị vỡ vụn.
Đây chính là cái uy của Đế Tử sao?
Phương Vô Kỵ rơi xuống khỏi hư không, bàn tay đang cầm kiếm run lên liên tục.
Mặt hắn đầy vẻ khiếp sợ, bất ngờ.
Đế Tử tay cầm Long Đao, đứng trên hư không.
Hắn thổi một hơi, mặt bình tĩnh vô cùng.
Nếu không do Long Hồn của Long Đao đã mất, nhát chém đó đủ để khiến Phương Vô Kỵ bị chia làm hai mảnh.
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều cũng rất kinh ngạc. Phương Vô Kỵ đã thất bại hai trận liên tiếp.
Không cần nghi ngờ gì cả, điều này là một sự đả kích rất lớn đối với bọn họ.
Đáng tiếc, hoàng tử của Tiên Linh Thần Triều không ra tay. Nếu không thì cũng có thể đánh với Đế Tử một trận ra trò.
Các cường giả của Hạ Ấp Thần Triều đang âm thầm quan sát trận chiến này đều nắm tay lại thành nắm đấm, rất phấn khích.
Cho dù Đế Tử đã từng thua trong tay Bộ Phương.
Nhưng mà... Đế Tử dù sao cũng là Đế Tử, là người đã lĩnh ngộ được hai loại Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, thực lực rất mạnh, là người xuất sắc trong những người cùng vai vế.
Trận chiến này đã khiến Hạ Ấp Thần Triều bọn họ hả giận.
Trận chiến này làm ngọn lửa trong lòng Đế Tử lại được cháy lên.
Hắn cầm Long Đao, xoay người. Ánh mắt lấp lánh như một ngọn đuốc vậy.
Ý chí chiến đấu của hắn đang tăng cao, hắn đi thẳng về phía tửu lâu.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc hắn quay người lại thì ở nơi xa, phía các yêu nghiệt của Thái Thản Thần Triều, có một tia sáng chiếu thẳng lên trời.
Một thanh niên gầy gò ốm yếu đi đến với điệu cười sảng khoái.
- Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều, tại hạ là Thái Phi của Thái Thản Thần Triều, mong được chỉ giáo.
Một tiếng sáo vang lên, cuối tiếng sáo đó, âm thanh dường như đã hóa thành tiếng thú gầm, kinh thiên động địa.
Tiếng gầm đó như sấm rền, như tiếng gào giận dữ của đất trời.
Đế Tử xoay người lại, khí tức đáng sợ đang áp vào người hắn, thổi bay tóc hắn.
“Hù!”
Thái Thản Thần Triều, là Thần Triều hiếu chiến nhất trong ba Thần Triều.
Hoàng tộc của bọn họ là Thái Thản Thần Tộc, có Thần Lực trời sinh, thực lực mạnh vô cùng.
Thái Phi đi đến, nắm lấy chiếc rìu xương ở sau lưng.
Hắn chém thật mạnh về phía Đế Tử.
Nhát chém đó rất bình thường, dường như chẳng có uy lực gì.
Thế nhưng, nhát chém đó lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ai ai cũng hít thật sau vì sợ chiếc rìu đó.
Chiếc rìu tạo thành một đường cong, một đường cong rất đẹp, nó tiến thẳng về phía Đế Tử.
Thái Phi, cho đến nay, đây là lần đầu hắn cầm rìu.
Cho dù là cường giả của Hạ Ấp Thần Triều hay là cường giả của Tiên Linh Thần Triều, hay thậm chí cả cường giả của Thái Thản Thần Triều đều nhìn rất chăm chú.
Bộ Phương kéo một chiếc ghế ngồi ngoài cửa tửu lâu.
Hắn quan sát trận chiến này, đầy vẻ hứng thú.
Hắn nhìn thấy cảnh Thái Phi chém rìu của mình về phía Đế Tử.
Đế Tử đã cảm nhận được áp lực rồi. Nhát chém này nhìn thì rất bình thường, nhưng thực tế , nó ẩn chứa một Pháp Tắc Chi Lực ảo diệu.
Pháp Tắc Hủy Diệt...
Còn rất nhiều Pháp Tắc Chi Lực khác nữa. Nhiều Pháp Tắc như vậy kết hợp lại với nhau, chúng cùng đập xuống từ Thiên Khung.
Dường như, nó sắp làm lìa bầu trời ra.
Đế Tử hít một hơi thật sâu, quay người lại, rút đao ra. Hắn chém một đao về phía cây rìu của Thái Phi.
Hắn là Đế Tử, sao có thể sợ một tên man rợ của Thái Thản được.
“Bùm!”
Rìu xương và Long Đao đã chạm vào nhau.
Đột nhiên, tiếng va chạm đó vang trời.
Một bóng người lùi lại phía sau khi hai thứ va chạm
Mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Bởi vì người lùi lại đó là Đế Tử.
Trong hư không, một thiếu niên gầy gò ốm yếu tay cầm rìu, ánh mắt sáng rực lên.
Đằng sau hắn còn có một con vượn lớn đang gầm lên.
Nó nhìn về phía tửu lâu.
Nhát chém của chiếc rìu đã đánh bại Đế Tử.
Thái Phi dường như không được hài lòng lắm, mục tiêu của hắn là Bộ Phương đang ngồi ngoài tửu lâu hóng mát kìa.
Hắn ngửa cằm lên, cười đầy khiêu khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận