Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1794: Vùng cấm địa... Núi Thần Tuyệt (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn thấy Bộ Phương và Xích Ti đi đến, ánh mắt lập tức hơi run rẩy một cái.
- Tới rồi à?
Nữ Vương Bích Lạc nhàn nhạt mở miệng, giọng nói của nàng lạnh lùng không ít.
Xích Ti cung kính chắp hai tay lại đặt trước trán, hành lễ một cái.
Nữ Vương Bích Lạc chỉ khẽ gật đầu một cách hờ hững, ánh mắt nâng lên, rơi vào trên người Bộ Phương ở phía xa xa.
Bộ Phương buông thõng hai tay, áo choàng lông vũ sọc đỏ trắng tung bay phấp phới, bước từng bước tới, cuối cùng nhìn Nữ Vương Bích Lạc với vẻ lạnh nhạt.
- Ta hỏi thêm một lần cuối cùng, ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào núi Thần Tuyệt chưa? Bằng với tu vi của ngươi, một khi bước vào vùng cấm địa núi Thần Tuyệt, thì chỉ có thể một đi không trở lại, ngươi chắc chắn vẫn còn muốn đi sao?
Cặp môi đỏ mọng của Nữ Vương Bích Lạc khẽ mấp máy, thản nhiên hỏi.
Bộ Phương đương nhiên không chút do dự về điều này mà khẽ gật đầu.
Hắn nhất định phải đi Núi Thần Tuyệt.
Vù vù.
Đột nhiên, ánh mắt của Bộ Phương co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện Nữ Vương Bích Lạc đang ngồi trên ngai vàng linh kim đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, một làn gió thơm bắt đầu dâng lên, chiếc áo choàng đỏ thẫm đang tung lên, bay phần phật.
Hình bóng của Nữ Vương Bích Lạc xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Dáng người lơ lửng, tầm mắt của hai người cùng va vào nhau.
- Nếu ngươi đã đã quyết định rồi, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi nữa, đi vào vùng cấm địa núi Thần Tuyệt, có ba việc ta cần phải nhắc nhở với ngươi.
- Thứ nhất, núi Thần Tuyệt nguy hiểm trập trùng, đối mặt với nguy hiểm, tốt nhất hãy xoay người bỏ chạy, trong thời hạn một ngày một đêm, bản vương có thể mở cửa cho ngươi trở về, nếu vượt quá một ngày một đêm thì sống chết sẽ do ông trời định đoạt.
- Thứ hai, không được quấy rầy vị cường giả tối cao trong núi Thần Tuyệt.
- Thứ ba... được phép giết chóc.
Giọng nói của Nữ Vương Bích Lạc lạnh lùng, tràn ngập uy nghiêm, khác biệt một trời một vực với nữ nhân lúc ăn kem kia, cứ như thể là hai người vậy.
Bộ Phương nheo mắt lại.
- Cho phép giết chóc... là có ý gìì?
Bộ Phương nhíu mày.
- Đi vào núi Thần Tuyệt thì ngươi sẽ tự hiểu được... nơi được gọi là vùng cấm địa, tất nhiên sẽ có lý do riêng của nó, được rồi, không nói nữa, đã đến lúc rồi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi vào núi Thần Tuyệt.
Nữ Vương Bích Lạc nói.
Hửm?
Bộ Phương sửng sốt, lẽ nào lối vào núi Thần Tuyệt nằm ngay trong hoàng cung này sao.
Tựa hồ là xác nhận suy nghĩ trong lòng Bộ Phương, hình bóng đang bay lơ lửng của Nữ Vương Bích Lạc chậm rãi đáp xuống.
Cổ tay trắng ngần khẽ xoay tròn, không ngừng kết ấn.
Cuối cùng đánh ra một trận pháp, đập vào trên mặt đất.
Xích Ti đã tự giác lùi lại về phía xa, vẻ kính nể và kích động hiện lên trong ánh mắt.
Đối với nữ nhân trong Thần Nữ Thành mà nói, núi Thần Tuyệt không phải là vùng cấm địa gì cả, mà là ngọn nguồn tín ngưỡng của các nàng, là Thần Sơn thuộc về các nàng.
Trận pháp khuếch tán ra, mặt đất đột nhiên hóa thành một vùng trong suốt trắng sáng.
Nữ Vương giẫm chân trần ở trên đó, ngón chân óng ánh được ánh sáng màu trắng chiếu vào trông lại càng thêm xinh xắn và đáng yêu hơn.
Bộ Phương hít sâu một hơi.
Hắn nhìn Nữ Vương Bích Lạc.
Đột nhiên cảm nhận được mặt đất đang chấn động.
Vầng sáng trắng dưới chân đó giống như là một cánh cửa lớn đóng chặt, cánh cửa ầm ầm mở ra.
Một luồng uy áp vô thượng tỏa ra từ bên trong cánh cửa đó.
Uy áp này khiến cho thân thể của Xích Ti đang đứng ở phía xa đều bất giác run rẩy, vẻ cuồng nhiệt hiện rõ trên khuôn mặt.
Đây là... khí tức của Núi Thần Tuyệt!
Ầm ầm! !
Đột nhiên, một vệt sáng bất ngờ bắn ra từ giữa bạch quang.
Trong nháy mắt bao trùm lấy cả người của Bộ Phương và Nữ Vương Bích Lạc.
Trước mặt Bộ Phương chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.
Nữ Vương Bích Lạc duỗi bàn tay trắng nõn ra, giữ chặt vạt áo trước ngực Bộ Phương, khiến cho thân hình Bộ Phương không khỏi hơi khựng lại một cái.
- Theo sát bản vương, nếu không đi lạc rồi, bản vương sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Giọng nói của Nữ Vương Bích Lạc như đang văng vẳng bên tai của Bộ Phương, hơi thở thơm mát như hoa lan tràn ngập khắp nơi.
Bộ Phương cau mày, đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Nữ Vương Bích Lạc kéo đi về phía xa xa.
Chỉ một lát sau, hai người đã bước ra khỏi phạm vi của vầng sáng nóng rực đó.
Một cơn gió lạnh dữ dội đang thổi tới, từng bông tuyết dày như lông ngỗng từ trên bầu trời rơi xuống.
Một cái cửa động hình tròn hiện lên trước mặt Bộ Phương và Nữ Vương Bích Lạc, hai người từ trong chui ra.
Đối mặt... với một mảnh băng và tuyết.
Lớp tuyết này rất lạnh, nhiệt độ trong không khí cực thấp, khi há miệng ra nói chuyện, cũng có thể thở ra hơi nóng.
- Đến rồi, đây là lối vào núi Thần Tuyệt, ngươi nhìn ngọn núi không thể nhìn thấy đỉnh kia đi, đó chính là núi Thần Tuyệt, tương truyền núi Thần Tuyệt xuyên qua cả bầu trời nhưng không biết thật giả như thế nào, mà Sinh Mệnh Chi Tuyền ngươi muốn cũng đang ở trong đó.
Nữ Vương Bích Lạc nói.
Nàng duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ vào ngọn núi tuyết cao ngất ngưởng ở phía xa kia.
Ngọn núi tuyết nằm ở đó, tạo cho Bộ Phương một cảm giác hung vĩ, làm cho tâm trí của người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
- Ừm.
Bộ Phương khẽ gật đầu, đôi mắt bắn ra tia sáng.
- Ngươi thật sự quyết định muốn đi vào sao? Bản vương hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, bây giờ ngươi đổi ý vẫn chưa muộn, có thể trở về Thần Nữ Thành với bản vương để xem buổi khai trương rầm rộ của cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương của ngươi.
Ánh mắt mỹ lệ của Nữ Vương Bích Lạc rơi vào trên người Bộ Phương mà nói.
Bộ Phương khẽ gật đầu.
Không nói gì thêm, trực tiếp đi thẳng về phía trước, giơ tay lên vẫy vẫy với Nữ Vương Bích Lạc, sau đó bóng dáng của hắn biến mất trong cơn bão tuyết dữ dội.
Từng bước từng bước đi về phía núi Thần Tuyệt đồ sộ, hung vĩ bị gió tuyết bao phủ.
Nữ Vương Bích Lạc đứng đứng tại chỗ, chiếc áo choàng đỏ rực tung bay trong gió tuyết giống như một đám lửa đang cháy hừng hực.
Nàng không lập tức rời đi ngay, mà đứng lặng lẽ ở đó, nhìn bóng lưng Bộ Phương đang rời đi với ánh mắt phức tạp.
- Thật là một tên tiểu đầu bếp cứng đầu.
Nữ Vương Bích Lạc cắn cặp môi đỏ mọng, thì thào.
...
Tế tự tông phủ trong Thần Nữ Thành.
Đại Tế Ti nắm quyền trượng Kim Hoàn, nhìn chùm sáng thẳng tắp bắn thẳng lên trời kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Cuối cùng... cũng xuất phát rồi sao? Hy vọng ngươi vẫn có thể sống sót trở về từ trong núi Thần Tuyệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận