Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2683: Khách hàng tự mang theo nguyên liệu nấu ăn (1)

Vào thời điểm Bộ Phương đang chú ý đến mây dông.
Đĩa khoai tây sợi chua cay thơm phức đã thấy đáy.
Bếp trưởng và Lưu Mục, anh một muỗng, tôi một muỗng… Ăn quên cả trời đất, vừa ăn vừa đắm chìm trong vị ngon của những miếng khoai tây chua cay.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng một món ăn bình thường lại có thể ngon tới như vậy, đã ăn món này không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn làm xao xuyến lòng người như thế này.
Chẳng lẽ khoai tây sợi chua cay mà bọn họ ăn trước kia đều là giả cả sao?
Khi Lưu Mục dùng ngón tay cầm lấy sợi khoai tây cuối cùng rồi ném vào trong miệng, đĩa khoai tây sợi kia xem như hoàn toàn được ăn hết sạch.
- Ngon... ngon quá đi!
Lưu Mục chẹp chẹp miệng, trong ánh mắt cậu ta tràn đầy sự ngạc nhiên mà nhìn về phía Bộ Phương.
Đây có thật sự là Bộ Phương, người có tay nghề nấu nướng kẻ tám lạng người nửa cân với cậu ta không vậy?
Tên nhóc này trốn trong căn nhà thuê nhỏ mấy ngày liền đều là để nâng cao tay nghề nấu nướng sao?
Tuy nhiên, sự cải thiện này cũng quá nhanh rồi đó?
Tay nghề nấu nướng là một việc đòi hỏi cần phải chậm rãi và cẩn thận. Đầu bếp đẳng cấp thế giới nào mà không phải tiêu hao mấy chục năm công sức đắm chìm trong cái nghề này chứ.
Thế nhưng Bộ Phương mới bao nhiêu tuổi đâu.
Bếp trưởng dùng khăn vải lau miệng, ánh mắt ông có hơi phức tạp.
Lúc trước ông còn dạy Bộ Phương, nói Bộ Phương đừng có lười biếng mà không nâng cao tay nghề nấu nướng.
Kết quả là... Tay nghề mà Bộ Phương vừa thể hiện ra đã khiến cho một bếp trưởng như ông lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đây thật sự là Bộ Phương sao?
Mặc dù ông vẫn luôn xem trọng Bộ Phương, bởi vì ông cảm thấy Bộ Phương có một lòng nhiệt huyết với việc nấu nướng hơn Lưu Mục rất nhiều.
Nhưng vẫn không ngờ rằng sự nhiệt tình này lại nâng cao tay nghề nấu nướng với tốc độ nhanh đến vậy.
- Cậu đây là khai mở năng khiếu rồi sao? Hay là đã thu hoạch được bí kíp gì?
Bếp trưởng cười trêu ghẹo mà nói.
Bây giờ, ánh mắt ông nhìn Bộ Phương đã không còn là ánh mắt nhìn hậu bối nữa rồi.
Chỉ một món khoai tây sợi chua cay đơn giản này thôi cũng đủ để Bộ Phương học thành tài rồi.
- Kể từ hôm nay trở đi, ngươi đã có thể tự mình đảm nhận một phía rồi...
Bộ Phương gật đầu.
Hắn không quan tâm lắm đến việc này.
Tay nghề nấu nướng của hắn đã vượt xa tưởng tượng của bếp trưởng từ lâu rồi, dù là sự hiểu biết về nấu nướng hay sự chuyên tâm của hắn thì đều vượt xa những gì mọi người nghĩ.
Điều mà Bộ Phương quan tâm lúc này là rốt cuộc ai đang hạn chế hắn.
Hắn chỉ làm một phần khoai tây cắt lát thôi, thế mà lại dẫn tới Lôi Kiếp cảnh báo.
Chẳng lẽ...
Bộ Phương hơi nheo mắt lại.
Sau khi chào tạm biệt bếp trưởng thì hắn rời khỏi nhà bếp.
Hắn đi lên đỉnh tòa nhà cũ đổ nát.
Hắn đứng trên nóc nhà, gió thổi nhè nhẹ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la trong xanh không mây, đám mây giông vừa rồi đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Bên dưới là những con phố sầm uất, xung quanh là các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, không khí hiện đại tốc thẳng vào mặt hắn.
Bộ Phương có chút hoảng hốt.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt hắn nhíu lại.
Hai chân Bộ Phương hơi co.
Sau đó, dường như có một luồng sức mạnh khủng khiếp ở dưới chân bạo phát ra.
Bành!
Hai chân hắn duỗi ra thẳng tắp, thân hình Bộ Phương đột nhiên phóng vút lên trời như một quả tên lửa!
Thậm chí, hắn còn mang theo một tiếng ầm vang mà xông vào đám mây giông.
Gió đang thổi tung mái tóc của Bộ Phương, nhưng Bộ Phương không hề quan tâm.
Hắn muốn xem rốt cuộc là thứ gì đang hạn chế hắn như vậy...
Thiên Đạo?
Hay là một người thần bí nào đó?
Động tĩnh của Bộ Phương không hề nhỏ, ít nhất thì phòng ốc cũ kỹ dường như cũng rung chuyển mạnh một cái khiến cho những người trong nhà những tưởng là động đất, không ít người chạy ra ngoài, thậm chí nhiều người còn chửi ầm cả lên.
Chỉ một lúc sau, Bộ Phương đã xông vào trong tầng mây.
Luồng khí quyển đang dâng lên không ngừng.
Một luồng áp lực nặng nề đè lên trên vai Bộ Phương.
Suýt chút nữa Bộ Phương đã không nhịn được mà phá bỏ sự trói buộc, nhưng Bộ Phương có thể cảm nhận được rằng một khi hắn phá vỡ sự ràng buộc của thần lực, có lẽ cả Trái Đất sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt.
Cảm giác kỳ lạ này khiến Bộ Phương do dự một lúc, nhưng hắn vẫn lựa chọn từ bỏ.
Bành!
Xông ra khỏi tầng khí quyển, quần áo trên người Bộ Phương đã rách nát từ lâu.
Theo lực quán tính, Bộ Phương đứng lặng trong tinh không rồi liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Ánh mắt của hắn như một con rồng mà nhìn thẳng vào vũ trụ.
Những vì sao phía xa, vũ trụ bao la rộng lớn, như thể hắn muốn tìm thấy sức mạnh thần bí kia...
Đáng tiếc, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Hắn nhíu mày lại.
Bộ Phương không phát hiện ra điều gì kỳ lạ cả.
Áp lực lên cơ thể khiến hắn rơi trở lại Trái Đất một lần nữa.
Tiếng phần phật vang vọng lên như một viên thiên thạch rơi xuống.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Các vệ tinh lơ lửng xung quanh Trái Đất đã chụp được cảnh tượng này, ngay lập tức khiến cho không ít người vô cùng hoảng sợ.
Đó là cái gì?
Mảnh thiên thạch sao?
Thế nhưng sao thiên thạch lại có hình dạng con người chứ?
...
Bành.
Bộ Phương đập mạnh xuống mặt đất, dường như có một vài khí nóng trên người hắn vẫn chưa tiêu tan.
Bộ Phương kiểm soát sức mạnh của mình rất cân bằng, rơi từ độ cao cả mười nghìn mét thế mà lại không làm mặt đất sụp đổ.
Mặc kệ Trái Đất có bí mật gì.
Bộ Phương cảm thấy nhiệm vụ chính bây giờ của mình vẫn là tìm kiếm đám Khí Linh và trả chúng trở về với Trù Thần Sáo Trang, có lẽ chỉ bằng cách này thì hắn mới có thể dấn thân vào con đường Trù Thần hoàn hảo thôi.
Rào rào...
Bầu trời lại đổ Mưa Linh Khí một lần nữa.
Nước mưa lạnh lẽo đập vào cơ thể Bộ Phương khiến cho hắn cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Trận Mưa Khí Linh này chắc chắn có gì đó kỳ quái, nhưng tạm thời Bộ Phương cũng không biết sự kỳ quái này được thể hiện ở chỗ nào.
Trở lại căn nhà thuê, hắn thay một bộ quần áo mới.
Bộ Phương đi vào trong nhà hàng.
Thời gian này là giờ cơm nước, thế nhưng việc kinh doanh trong nhà hàng vẫn ảm đạm như trước đây.
Điều này không quá ăn khớp với tay nghề nấu nướng của bếp trưởng.
Bếp trưởng đang ngồi trên ghế, vừa pha trà vừa đọc sách.
Lưu Mục thì ở một bên đang nghịch điện thoại di động của mình.
Từ lâu, bọn họ đã thành quen với những ngày tháng không có khách hàng như vậy rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa... nhà hàng này sẽ phải đóng cửa thôi.
- Cậu về rồi à?
Bếp trưởng mỉm cười khi nhìn thấy Bộ Phương.
- Về rồi thì đi ăn cơm đi, vốn còn đợi cậu nấu cho chúng tôi ăn đấy.
Lưu Mục cũng cất điện thoại di động đi, cậu ta đã đói bụng từ lâu rồi.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi mà gắp một miếng thức ăn.
Lưu Mục thì lại hưng phấn mà chạy đến tiếp đãi khách hàng dưới sự ra hiệu của bếp trưởng.
- Anh muốn ăn gì? Có thể gọi bất kỳ món nào trong tám món ăn chính... Đầu bếp của nhà hàng chúng tôi biết tất cả các loại món ăn.
Lưu Mục vừa cười vừa nói, trên mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Khách hàng tự kéo ghế rồi ngồi lên, toàn thân anh ta ướt sũng, khi cơn Mưa Linh Khí bốc hơi thì vẫn còn có linh khí đang tiêu tán.
Loại cảm giác này có chút kỳ lạ…
Lưu Mục không cười nữa, sắc mặt cậu ta có chút tối sầm lại khi liên tưởng tới những lời đồn đại xôn xao về những người kỳ lạ và ma quỷ kia.
- Món gì cũng nấu được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận