Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2004: Bạch Hổ, chính là ngươi! (2)

Notice: Undefined offset: 221
Có lẽ lần này, tất cả mọi người sẽ bị Bộ lão bản làm cho thất kinh rồi.
Bộ lão bản, thời khắc tạo ra kỳ tích lại đến một lần nữa.
- Thiên Đạo Chiến thi đấu, sống hay chết đều không bàn đến.
- Chuẩn bị kỹ càng chưa?
Ma Viên thống lĩnh nhìn Bộ Phương và Kim Cương Nhất Trụ, thản nhiên nói.
Những con mắt xung quanh đều đang nhìn xuống.
Người chú ý đến trận thi đấu lôi đài lần này càng nhiều hơn, dù sao người xuất thủ cũng là Tiểu Thánh Kim Cương Giới.
Thế nhưng, Kim Cương giới là một đối thủ đáng gờm đối với nhiều người, vì vậy việc chú ý đến họ là điều đương nhiên.
Vừa dứt lời.
Thân hình của Ma Viên thống lĩnh bắn ra, lập tức biến mất tại chỗ.
Để lại lôi đài cho Bộ Phương và Kim Cương Nhất Trụ.
Kim Cương Nhất Trụ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bộ Phương, nói:
- Ta nói ngươi nghe... Ta sẽ nghiền nát ngươi từng tí một!
Xoạt xoạt.
Mặt đất dưới chân hắn ta đột nhiên nứt ra, hiển nhiên không chịu nổi áp lực trên thân thể của Kim Cương Nhất Trụ.
Những lôi đài này đã được cố ý xử lý qua, chúng vô cùng cứng cáp và có thể thoải mái chịu được sức mạnh trong trận đấu của các Tiểu Thánh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chiến lực của Kim Cương Nhất Trụ vẫn mạnh hơn nhiều so với một Nhất Chuyển Tiểu Thánh bình thường.
Chủ yếu vẫn là do chênh lệch về sức mạnh nhục thân.
Bùm!
Vừa dứt lời, ánh mắt Bộ Phương hơi nheo lại.
Bóng dáng của Kim Cương Nhất Trụ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn như một vệt kim quang.
- Đập chết ngươi, loài bò sát kia!
Kim Cương Nhất Trụ trợn mắt như một cái chuông đồng, hai tay hắn ta mở ra, đối mặt với Bộ Phương trong tư thế đập ruồi.
Sau đó, hai tay hắn ta đột nhiên vỗ xuống, định tát Bộ Phương một cái cho sợ chết khiếp!
Ba!
Âm thanh kịch liệt mà rung động, toàn bộ khoảng không như đang run rẩy.
Thân hình Bộ Phương lảo đảo.
Soạt một tiếng, hắn đã thoát ra khỏi khí thế bao phủ của Kim Cương Nhất Trụ.
- Trốn sao?
Kim Cương Nhất Trụ cười khinh bỉ.
Hắn ta lật bàn tay lại, gân xanh trên người đột nhiên nổi lên dày đặc.
Cuồng bá khí huyết kinh hoàng như sóng lớn vỗ bờ!
Mọi người có thể nhìn thấy toàn bộ lôi đài như được bao phủ trong khí huyết.
- Được... Thật mạnh...
- Tiểu Thánh Kim Cương giới... Thật đúng là xứng danh!
- Khí huyết này... Giống như Hồng Hoang Cự Thú trong truyền thuyết vậy!
...
Những người đứng xem xung quanh đều sửng sốt đến ngây người và không khỏi lẩm bẩm.
Mà Bộ Phương là người trực tiếp tiếp nhận đợt công kích đến từ Kim Cương Nhất Trụ!
Bùm một tiếng!
Kim Cương Nhất Trụ vỗ một chưởng vào lôi đài, lôi đài nổ tung, đá vụn bắn tung tóe.
Đá vụn bị bay lên đã bị Kim Cương Nhất Trụ tiện tay quét đi.
Đột nhiên có tiếng rít lên, liên tục phá vỡ không trung.
Từng mảnh đá vụn như biến thành luồng sáng bắn về phía Bộ Phương với tốc độ cực nhanh.
Rầm rầm rầm!
Thân hình Bộ Phương chuyển động, mặt hắn không chút biểu cảm gì, thân hình tạo thành từng đạo ảo ảnh để né tránh đợt công kích.
Mặt đất nổ tung.
Thân thể Bộ Phương vẫn nguyên vẹn, không chút trầy xước.
Tước vũ bào bay tán loạn, hắn chắp hai tay lại với dáng vẻ điềm tĩnh.
- Cũng có chút thủ đoạn nhỉ! Nhưng... Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể trụ được bao lâu nữa!
Bùm!
Kim Cương Nhất Trụ gầm lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta giống như một Hồng Quang Cự Thú đang đạp mây bay tới.
Mỗi một bước chân đạp xuống, hư không như bị bóp méo.
Ánh mắt của Bộ Phương co rụt lại, hắn nhìn thấy Kim Cương Nhất Trụ xuất hiện ở trước mặt mình.
- Một quyền này... là một quyền để trả thù cho Tam Trụ!
Xoẹt!
Hư không như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Ánh mắt của Kim Cương Nhất Trụ trừng lên, hắn ta vung ra một quyền cuồng bá, như thể muốn giết chết Bộ Phương ngay lập tức.
Đám thuộc hạ bên dưới đều xôn xao.
- Đáng sợ thật! Tên tiểu đầu bếp này... chết chắc rồi!
- Không thể chống lại, thực lực không cùng đẳng cấp thì làm sao chống lại?
- Kết thúc rồi... Tiểu Thánh Nhất Trụ rất nghiêm túc, tiểu đầu bếp này nhất định phải chết.
...
Những người xung quanh đều xôn xao, nhìn Bộ Phương bị Kim Cương Nhất Trụ đấm cho một quyền không thể né được thì bọn họ không khỏi hít một hơi thật sâu.
Muốn tránh cũng không thể tránh được?
Khóe miệng Bộ Phương khẽ giật.
Hắn quá lười để tránh đi.
Sức mạnh của vị Kim Cương Nhất Trụ này quả thực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả sức mạnh khi hắn thi triển âm Dương Thao Thiết trên cánh tay.
Nhưng mà…
Cũng chỉ có vậy...
Bùm!
Bộ Phương không sử dụng cánh tay Thao Thiết của mình, hắn khẽ nâng bàn tay lên và cản phía trước mặt.
Một quyền của Kim Cương Nhất Trụ nện lên trên đó.
Nổ bùm một tiếng.
Một quyền cuồng bá và tàn bạo lại không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Hồng quang trên cơ thể Bộ Phương lóe lên.
Tước vũ bào màu đỏ và trắng đan xen hoàn toàn biến thành một màu đỏ thẫm.
Sự bất khả chiến bại của tước vũ bào đã giúp Bộ Phương ngăn được một quyền này...
- Cái gì?
Ánh mắt của Kim Cương Nhất Trụ co rụt lại, hắn ta cảm thấy không thể tin được.
- Làm sao có thể chứ!
Hắn ta có vẻ hơi bối rối, tại sao tên tiểu đầu bếp này lại có thể dễ dàng đỡ được một quyền của hắn ta như vậy.
Đột nhiên.
Vào lúc hắn ta đang vô cùng ngạc nhiên thì đôi mắt của Bộ Phương chợt thay đổi.
Sóng to gió lớn bỗng nhiên nổi lên trong tinh thần hải của Bộ Phương!
- Tiểu ký chủ, để bổn Nicolas Soái Long ra ngoài đi! Để ta hô rống chết hắn!
Hoàng Kim Thần Long gào thét không ngừng.
Hắn ta không thể chờ đợi muốn được xuất thủ.
- Cần phải Phù Tang đăng tràng, để hắn ta cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng!
Chu Tước cũng trừng mắt và hét lên.
Huyền Vũ lười biếng lơ lửng bên trên, không hề nhúc nhích...
Bạch Hổ thì tỏ vẻ lạnh lùng mà lẩm bẩm một tiếng.
Ầm...
Thân hình của Bộ Phương hiện lên bên trong tinh thần hải.
Để đối phó với tên Tiểu Thánh này, thủ đoạn duy nhất của Bộ Phương chỉ có Kiền Oa.
Nhưng bây giờ Bộ Phương không muốn sử dụng Kiền Oa, cho nên hắn chỉ còn một cách khác...
Đó chính là Khí Linh Phụ Thể...
Nhìn Hoàng Kim Thần Long và Chu Tước đang nóng lòng muốn thử, ánh mắt Bộ Phương đảo qua lại rồi rơi vào trên người Huyền Vũ, nhìn thấy cả người Huyền Vũ có màu xanh lục... Khóe miệng hắn đột nhiên giật giật.
Sau khi bị Huyền Vũ phụ thể thì có khi nào tóc phải đổi hết sang màu xanh lục không?
Thôi quên việc này đi...
Ánh mắt Bộ Phương cuối cùng rơi vào trên người Bạch Hổ đang kiêu ngạo nằm sấp ở một bên.
Khóe miệng hắn khẽ giật.
Toàn thân Bạch Hổ lông xù, nó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Gì đấy?
Bạch Hổ nói.
- Tốt lắm, chính là ngươi, ra ngoài hóng gió một chút đi.
Khóe miệng Bộ Phương hơi giật, nói.
Vừa dứt lời, Tinh Thần Hải đột nhiên bùng lên tiếng hổ gầm!
Sóng biển chợt dâng cao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận