Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 339: Đan Hỏa nướng Ma Khoai

Đan Hỏa nướng Ma Khoai
Mượn lửa... nướng khoai lang?
Ngươi xác định không phải trêu chọc ta? Lửa của ta là... Đan Hỏa, là ngọn lửa trân quý dùng để luyện chế đan dược, ngươi lại nói với ta dùng để nướng khoai?
Đoạn Vân mở to mắt nhìn Bộ Phương, trong lòng phảng phất có một vạn con chó đen nhỏ vụt qua.
- Ngươi đừng sợ, ta sẽ không lừa ngươi, mượn lửa của ngươi, nướng khoai sẽ chia cho ngươi một nửa.
Bộ Phương phát hiện Đoạn Vân lại nhìn mình lom lom, biểu hiện trên mặt có chút cổ quái, hắn suy nghĩ một lát, chợt nói.
Phân chia một nửa... đây không phải trọng điểm? !
Đoạn Vân ngẩn ngơ, gần như muốn hộc máu, người cầm nồi đập người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Mình giống như người vì khoai lang mà bán đứng tôn nghiêm của mình sao?
Đan Hỏa là bảo bối của Luyện Đan Sư, tương đương với thể diện của một vị Luyện Đan Sư, tại sao hắn có thể vì nửa củ khoai lang mà không biết xấu hổ?
- Đan Hỏa dùng để luyện đan, không phải dùng để nướng khoai! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi mượn Đan Hỏa!
Đoạn Vân nghiến răng nghiến lợi, khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, rất có bộ dạng từ chối đến cùng.
Dáng vẻ của Đoạn Vân thật ra khiến Bộ Phương có chút giật mình, không nghĩ tên này còn có cốt khí như vậy.
Bộ Phương tung tung Sư Đầu Ma Khoai trong tay, một mùi thơm từ trên Ma Khoai phát ra, trong lòng Bộ Phương lại có chút khẩn cấp.
Đoạn Vân nhìn Ma Khoai bị Bộ Phương tung tung trong tay giống như quả bóng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, một lần nữa không thể tin quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
- Ngươi nói khoai lang... Không phải Sư ĐầuMa Khoai này chứ?
- Đúng vậy, đừng khách khí, ta thật sự sẽ chia cho ngươi một nửa.
Bộ Phương chân thành nói.
Phụt...
Trong lòng Đoạn Vân muốn phun huyết, cái này dù sao cũng là linh dược cấp tám, là nguyên liệu trân quý cỡ nào, có thể bổ sung tinh khí, chữa trị thương thế, tăng cường hàm lượng chân khí, luyện chế thành đan dược thậm chí có thể bồi bổ gân cốt, là thiên tài địa bảo tuyệt hảo.
Vậy mà người trước mặt này lại tính toán lấy ra nướng ăn, loại này có thể dùng để nướng sao?
Nướng Ma Khoai thì thế nào, có thể phát huy dược tính trong Ma Khoai đến mức tận cùng sao? Phí của trời!
- Ngươi... Làm sao ngươi có thể lấy Ma Khoai đi nướng chứ?
Đôi môi Đoạn Vân cũng run run, tức phát nghẹn.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn Đoạn Vân, nhẹ nhàng bẻ gãy một rễ cây Sư Đầu Ma Khoai, tinh khí nồng đậm nhất thời từ vết nứt tràn ngập ra, ánh mắt Bộ Phương sáng lên, hưởng thụ hít sâu một hơi.
Bên trong Ma Khoai lại là một loại màu cam trong suốt, hết sức thích mắt.
- A... sao vậy? Ngươi không thích nướng khoai sao? Không sao, khoai lang hấp với cơm cũng có mùi vị không tệ, nhưng ngươi vẫn phải cho ta mượn lửa của ngươi.
Bộ Phương nói.
Sở dĩ Bộ Phương đánh cho Đoạn Vân bất tỉnh mang đi, mục chủ yếu là vì Đan Hỏa, đây là lần đầu tiên Bộ Phương nhìn thấy ngọn lửa kỳ lạ như vậy, nhiệt độ vô cùng cao, hơn nữa giống như có linh tính, dùng loại lửa này nấu ra món ăn, mùi vị tuyệt đối không bình thường.
Ai nói muốn ăn với ngươi... Đoạn Vân tức giận, đầu óc tên này có vấn đề sao? Cầm Ma Khoai đi luyện đan thật tốt! Không chừng có thể luyện chế ra đan dược cấp tám!
- Ngươi có cho mượn hay không?
- Không cho! Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Luyện Đan Sư, ta không thể nào cho ngươi mượn Đan Hỏa!
Đoạn Vân quật cường nói.
Bộ Phương đứng lên, nhìn xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Đoạn Vân vẫn đang nằm trên mặt đất, chậm rãi giơ tay lên.
Đoạn Vân nheo mắt lại,... Muốn đánh nhau?
Ông...
Một trận khói nhẹ lượn lờ, trên tay Bộ Phương hiện ra một thanh Thái Đen màu đen cổ xưa.
Thái Đao...
Tên này muốn làm gì? Chuyện gì cũng từ từ, cầm Thái Đao làm chi?
Đoạn Vân cảm thấy lỗ chân lông khắp người cũng co rút một trận, Thái Đao sắc bén phóng ra dương quang, lóe ra tia sáng.
Đoạn Vân thật sự muốn khóc, tại sao hắn lại gặp phải tồn tại hiếm thấy như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ trở thành Luyện Đan Sư cao quý chết trong tay Thái Đao đầu bếp?
- A, xin lỗi, lấy nhầm rồi.
Nhìn thấy Long Cốt Thái Đao trong tay mình, sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, lúng túng nói, sau đó Thái Đao thịch một tiếng, hóa thành khói nhẹ tản đi.
Lại một trận vù vù, kèm theo khói khí lượn lờ, một chiếc nồi đen khổng lồ xuất hiện trong tay Bộ Phương, bị Bộ Phương bắt được, treo trên đầu Đoạn Vân.
Đoạn Vân chán ghét nhìn cái nồi, thà ngươi lấy Thái Đao còn hơn.
...
- Hỏa thế muốn ổn định, không nên nóng nảy, từ từ đến.
Thanh âm bình tĩnh của Bộ Phương vang dội trong rừng rậm, ở góc rừng rậm, ánh lửa hiện lên, nhiệt độ nóng bỏng.
Đoạn Vân ôm cái đầu sưng to ngồi trước mặt một cái hố to, trong cái hố có ngọn lửa màu đỏ đang hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa đó là Đan Hỏa của Đoạn Vân.
Còn Bộ Phương giống như rất thân thiết ôm lấy bả vai Đoạn Vân, ánh mắt nhìn Sư ĐầuMa Khoai trong hố đất.
Tinh khí của Sư ĐầuMa Khoai dưới sự đốt cháy của Đan Hỏa gia tốc phun trào, tràn vào trong ngọn lửa, khiến cho hỏa thế của ngọn lửa càng thêm tràn đầy.
- Sư ĐầuMa Khoai nướng như vậy có thể ăn được sao? Ngươi đang lãng phí dược liệu quý trọng... Ở tông môn chúng ta, sẽ bị bắt nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Đoạn Vân liếc nhìn Bộ Phương đang hăng hái bừng bừng bên cạnh, hữu khí vô lực nói.
- Sư ĐầuMa Khoai này là một loại nguyên liệu nấu ăn rất tốt, làm sao không thể ăn, không chỉ có thể ăn, hơn nữa còn có mỹ vị hiếm có! Ngươi đừng thu lửa, tiếp tục giữ vững hỏa thế.
Bộ Phương chân thành nói.
Hắn đi tới bên cạnh hố lửa, nhiệt độ của Đan Hỏa thật sự rất cao, hơn nữa còn có linh tính, tuyệt đối không phải thứ phàm hỏa có thể so sánh.
Nếu như có thể dùng loại lửa này để nấu nướng, tăng thêm công suất đối với đầu bếp quả thực khó nói.
Vươn ngón tay thon dài trùm lên phía trên hố lửa, Bộ Phương khuếch tán ý niệm, chân khí lất phất giống như con rắn nhỏ quấn quanh, theo Đan Hỏa chui vào trong hố lửa.
Rống! !
Trong hố lửa, tựa hồ truyền đến một tiếng sư tử tức giận gầm rống, Sư Đầu Ma Khoai đang kịch liệt lay động.
Bộ lông Đầu Sư đều dựng lên, trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy màu vàng óng ánh trên đường viền của Sư Đầu Ma Khoai dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa cũng trở nên ảm đạm.
- Ngươi nhìn xem! Nếu nướng nữa tinh hoa của Sư Đầu Ma Khoai sẽ trôi hết hầu như không còn.
Đoạn Vân đau lòng nói.
- Ngươi đừng nói chuyện, tiếp tục phóng hỏa.
Bộ Phương cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Đoạn Vân rất biệt khuất, hắn là Luyện Đan Sư, không phải Phóng Hỏa sư chuyên nghiệp!
Nhìn thoáng qua cái nồi lớn đen nhánh mà nặng nề bên cạnh Bộ Phương, trong lỗ mũi Đoạn Vân phun ra hai đạo bạch khí, tiếp tục khống chế Đan Hỏa.
Chân khí của Bộ Phương luẩn quẩn ra, phân tách Đan Hỏa giống như từng sợi tơ quấn chặt lấy Sư ĐầuMa Khoai.
Đây chính là Bộ Phương am hiểu dùng chân khí nấu nướng, dùng chân khí từng giọt thẩm thấu, khiến cho khẩu vị và mùi vị của nguyên liệu nấu ăn đạt được trạng thái tốt nhất.
Nhưng đây một loại kỹ xảo vô cùng khó khăn, cần thủ đoạn khống chế chân khí hết sức cao siêu và linh hồn lực cường đại.
Giờ phút này Đoạn Vân có chút giật mình, bởi vì trong Đan Hỏa của hắn, hắn có thể cảm ứng được mỗi sợi tơ chân khí của Bộ Phương, lại có thể khống chế chân khí đến tình trạng này, cường độ linh hồn của người này rốt cuộc đáng sợ thế nào? Thủ đoạn khống chế chân khí cũng quá nghịch thiên!
Rống!
Lại một tiếng sư rống, Sư ĐầuMa Khoai trong hố lửa dường như muốn chạy trốn trói buộc của Đan Hỏa, sợi tơ chân khí của Bộ Phương quấn quanh, khiến Ma Khoai này không thể động đậy.
- Gia tăng ngọn lửa, đốt!
Bộ Phương quát lên.
Đoạn Vân theo bản năng tăng cường ngọn lửa, nhất thời một tiếng ầm vang, cả hố sâu cũng muốn nổ tung.
Khói đen cuồn cuộn, khói đen lượn lờ.
- Khụ khụ...
Khuôn mặt Đoạn Vân tựa hồ cũng bị ngọn lửa hun sấy biến thành màu đen, trong không khí tràn ngập khói bay khiến cho hắn không ngừng ho khan.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn ngẩn ngơ, bởi vì giữa màn khói dày đặc, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
Cả người Bộ Phương không nhiễm một hạt bụi, vô cùng bình thản, bàn tay hắn bao trùm chân khí, nâng một khối cầu đen nhánh như than.
Nhìn bộ dạng tựa hồ có thể thấy được, viên cầu này chính là Sư Đầu Ma Khoai kim quang lóng lánh, tinh khí dâng trào lúc trước.
- Ngươi nhìn xem! Đã kêu ngươi đừng nướng, bây giờ nướng thành than luôn rồi! Đáng tiếc Sư ĐầuMa Khoai, đáng tiếc linh dược cấp tám!
Đoạn Vân thật sự đau lòng, thiên tài địa bảo như thế lại bị tên đầu bếp ngu ngốc này làm cho nát bét!
Song, Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh, hắn đặt một ngón tay lên khóe miệng, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
- Đừng nói, ngươi nghe xem.
Đoạn Vân ngẩn ngơ, chỉ thấy Bộ Phương bấm tay búng lên viên cầu màu đen, viên cầu phát ra một tiếng xột xoạt, vỏ đen thi nhau rơi xuống, tiếng sư rống tưng bừng, kim quang sáng chói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận